Biên cảnh Đại Chu, Hắc Uyên.
Chu Nguyên và Yêu Yêu đứng ở trên một đỉnh núi, nhìn khu vực vẫn luôn hỗn loạn không ngừng trước mắt, kể từ khi Hắc Độc Vương bị Chu Nguyên thu phục thì nơi đây vẫn cứ hỗn loạn như cũ.
Rất nhiều tội phạm của các quốc gia đều trốn vào trong Hắc Uyên để không bị truy sát, làm cho nơi đây trở thành cái ổ thổ phỉ, tràn ngập máu tanh.
Tuy nhiên dù cho bên trong Hắc Uyên có rất nhiều thế lực, nhưng trong những năm gần đây lại không có ai dám quấy rối biên cương của Đại Chu. Dù sao việc Hắc Độc Vương bị thu phục cũng coi như là bài học.
Mà bây giờ Đại Chu đánh bại Đại Võ, thanh thế càng cao hơn, rất nhiều thế lực bên trong Hắc Uyên càng không dám làm loạn.
- Thiên địa nơi đây có lưu lại ba động cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt Chu Nguyên hết sức ngưng trọng. Những ba động này có thể tồn tại trong thời gian dài, trải qua vô số năm tháng như vậy, nếu như hắn đoán không nhầm thì chỉ sợ sẽ có nguồn gốc từ trận Lôi phạt từ thời Viễn Cổ kia.
Lúc trước khi hắn tới Hắc Uyên lần đầu tiên thì tu vi còn chưa bước vào cảnh giới Dưỡng Khí, không thể cảm ứng được. Nhưng bây giờ khi đã bước vào Thần Phủ cảnh, thì đã đủ để cảm nhận được những ba động khủng bố kia.
- Nghe nói Khu vực Hắc Uyên này cực kỳ bao la, nằm về cực Bắc của Thương Mang đại lục. Mà những nơi mà có người tồn tại thì cũng chỉ là khu vực ngoại vi mà thôi. Về phần khu vực bên trong thì hiện luôn bị sấm sét đánh phá, người bình thường không dám tới gần.
Chu Nguyên ngắm nhìn về chỗ sâu của Hắc Uyên, nói:
- Lần này chúng ta phải đi vào chỗ sâu nhất để kiểm tra.
Yêu Yêu ôm Thôn Thôn, nhìn vùng đất trước mắt, không khỏi có chút hoài niệm, nói:
- Cũng chính là tại đây, cậu kiếm được bộ Ngân Ảnh kia đấy!
Chu Nguyên gật đầu, nói:
- Chỉ đáng tiếc bây giờ Ngân Ảnh đã không còn có sự trợ giúp hiệu quả cho ta nữa.
Bây giờ thực lực hắn đã bước vào Thần Phủ cảnh, cho dù sử dụng Ngân Ảnh thì mức độ tăng lên cũng kém hơn nhiều so với trước đây.
- Đó là bởi vì bây giờ Ngân Ảnh mới chỉ đạt tới cấp độ Thái Sơ cảnh mà thôi.
Yêu Yêu vuốt ve bộ lông mềm mại của Thôn Thôn, khẽ nói:
- Cậu cũng đừng coi thường bộ giáp Ngân Ảnh này. Nó chính là sản phẩm tinh hoa nhất của môn phái Viễn Cổ Chiến Khôi tông kia. Còn nhớ năm đó ta cũng đã nói bộ giáp này có khả năng thăng cấp.
- Chỉ tiếc là tỷ đã nghiên cứu lâu như vậy mà vẫn không tìm ra phương án cải tiến cho nó. -Chu Nguyên lầm bầm nói.
Nghe vậy, trên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc kia của Yêu Yêu xuất hiện một rặng mây hồng, thật là hiếm thấy. Nàng cắn cắn môi, đôi mắt sáng trừng Chu Nguyên một cái, giải thích:
- Cậu... Cậu coi ta là cái gì cũng biết à?!
Trong giọng nói có chút thẹn quá hóa giận. Bởi vì trong những năm gần đây, Yêu Yêu luôn khiến cho Chu Nguyên cảm thấy nàng không gì là không biết, chân chính hoàn mỹ. Thế nhưng đối với một sản phẩm do trí tuệ của vô số những tiền bối của một tông phái Viễn Cổ sáng tạo nên như Ngân Ảnh, thì mặc dù Yêu Yêu cũng có hiểu biết một phần, nhưng vẫn không cách nào tìm ra được biện pháp làm cho nó có thể trưởng thành.
Nhìn thấy biểu hiện cực kỳ hiếm thấy này của Yêu Yêu, Chu Nguyên không khỏi ngẩn ngơ, bởi vì lúc này Yêu Yêu quá mức linh động cùng mỹ lệ.
Sau một hồi khá lâu, hắn mới tỉnh hồn lại, không nhịn được đắc ý:
- Thật là đẹp!
Chu Nguyên vui mừng bởi vì chỉ có hắn mới được trông thấy bộ dáng như vậy của Yêu Yêu.
Yêu Yêu lườm hắn một cái, đưa tay vuốt mái tóc dài, tức giận nói:
- Có còn muốn đi nữa hay không đây?!
- Đi, đi chứ!
Chu Nguyên cười lớn một tiếng, vung tay lên, nguyên khí màu vàng óng lao ra, cuốn lấy hắn cùng Yêu Yêu, hóa thành một chùm kim quang bay về chỗ sâu của Hắc Uyên.
Hai người chỉ đi khoảng hai canh giờ là đã đi qua khu vực biên giới của Hắc Uyên.
Càng vào sâu, Hắc Uyên lại càng hoang vu, khắp bốn xung quanh đều tĩnh mịch, không có chút nào sinh cơ.
Có vẻ như trận Lôi phạt năm đó đã hủy diệt toàn bộ sinh cơ ở nơi đây, cho dù là qua nhiều năm như vậy cũng không có một cọng cỏ nào có thể sinh ra.
Suốt thời gian một ngày, hai người Chu Nguyên cũng chưa từng nhìn thấy bất kỳ một vật sống nào. Hơn nữa bọn họ cũng bắt đầu cảm giác được có một loại khí tức táo bạo hủy diệt cực đoan đang lan tràn trong khu vực này, hơn nữa loại khí chức này càng ngày càng mãnh liệt.
Nó có thể xâm nhiễm vào trong lòng người, làm cho người ta cảm thấy điên cuồng. Cũng may là thực lực bây giờ của Chu Nguyên không yếu. Nhờ sự trợ giúp của nguyên khí mới có thể cách li được sự xâm nhiễm này.
Chỉ là đến lúc bóng đêm bao phủ xuống, bầu trời Hắc Uyên lại đột nhiên vang lên từng tiếng sấm cuồng bạo.
Rõ ràng là trên bầu trời không có mây đen, nhưng tiếng sấm vẫn nối liền không dứt, tựa như truyền tới từ thời Viễn Cổ.
Mà khi những tiếng sấm này kéo dài thì ngay cả Chu Nguyên cũng đều bị ảnh hưởng, mức độ xâm nhiễm của loại khí tức kia càng thêm mạnh mẽ.
Về sau, Chu Nguyên cũng không dám tiếp tục tiến lên, mà là tìm một ngọn núi, đào ra một cái sơn động, cùng với Yêu Yêu và Thôn Thôn tránh né ở bên trong. Mãi đến lúc cửa hang đóng lại, Nguyên văn che đậy được kích hoạt, cảm giác khó chịu kia mới giảm bớt.
Trải qua một đêm đó, Chu Nguyên càng thêm kiêng kỵ đối với Hắc Uyên.
Về sau mấy người Chu Nguyên lại lên đường, điều tra tìm kiếm trong Hắc Uyên.
...
Sau ba ngày.
Tại nơi sâu trong Hắc Uyên, trên một đỉnh núi trụi lủi, Chu Nguyên cực kỳ uể oải ngắm nhìn mảnh đất mênh mông hoang vu trước mắt mình. Trải qua mấy ngày liền tìm kiếm, bọn họ vẫn không thể phát hiện ra điều gì khác thường.
Khu vực Hắc Uyên này tựa như một khu tử địa, không có bất kỳ một cái gì kỳ lạ.
- Xem ra không phải là dễ mà tìm tới được manh mối của Thương Huyền Thánh Ấn. -Chu Nguyên cười khổ với Yêu Yêu.
Yêu Yêu cau lại chân mày, ánh mắt nhìn chăm chú mảnh trời đất hoang vu trước mặt, trầm ngâm một lát, nói:
- Đúng là goại trừ sự yên lặng tới mức chết chóc thì nơi Hắc Uyên này chẳng có điểm gì đặc thù...
- Nếu muốn nói có chỗ nào cổ quái thì...
Nàng quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Có lẽ chính là những tiếng sấm hàng đêm.
Chu Nguyên giật mình, nhíu mày suy tư, những tiếng sấm kia tràn ngập sự nóng nảy, có thể quấy nhiễu lòng người, khiến cho người ta phát cuồng. Mấy ngày qua bọn họ đều phải tránh né trong lòng núi, che đậy lại tiếng sấm.
Chu Nguyên suy tư một lúc, sau đó cũng không do dự nữa, cắn răng nói:
- Tối nay chúng ta không tiếp tục tránh né, để xem có thể phát hiện ra điều gì dị thường từ trong tiếng sấm kia không.
Yêu Yêu gật đầu, bây giờ thì cũng chỉ còn có cách như vậy.
Chu Nguyên thấy vậy thì trực tiếp ngồi xếp bằng xuống. Lúc này trời chiều đã ngả về tây, đêm tối đang ở không xa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đợi đến lúc một tia nắng cuối cùng vụt tắt, bầu trời lại trở nên đen kịt. Ngay sau đó, ánh mắt Chu Nguyên ngưng tụ lại, bởi vì tiếng sấm thần bí nóng nảy kia lại đúng hẹn vang lên.
Ầm ầm!
Tiếng sấm quanh quẩn giữa đất trời, tựa như một con Hủy Diệt Thú đang gầm thét.
Nguyên khí màu vàng óng bao phủ quanh thân Chu Nguyên. Mặc dù nguyên khí đang kịch liệt chấn động, nhưng hiệu quả phòng ngự lại không quá tốt. Bởi vì Chu Nguyên đã cảm giác được, khi thời gian càng lâu, một chút cảm xúc nóng nảy đã bắt đầu lên men trong lòng.
Hai mắt hắn bắt đầu trở nên đỏ, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, có xúc động muốn phá hủy hết thảy.
- Tiếng sấm đêm này có thể xuyên thấu qua nguyên khí, xâm nhiễm Thần hồn, thế nên cần lấy lực lượng Thần hồn để chống cự. -Ngay lúc này, một âm thanh tươi mát truyền đến, chính là Yêu Yêu.
Chu Nguyên nghe vậy, hít sâu một hơi, áp chế sự nóng nảy trong lòng, hai mắt khép lại.
Lực lượng Thần hồn bắt đầu lấp lóe nơi mi tâm.
- Hỗn Độn Thần Ma Quan tưởng Pháp!
Chu Nguyên trực tiếp sử dụng quan tưởng pháp, ý thức lâm vào trong Hỗn Độn. Hỗn Độn Thần Ma chậm rãi xuất hiện, mang theo âm thanh cổ xưa chấn động, chống lại những tiếng sấm đêm kia.
Cả hai giằng co, sau một hồi lâu, cuối cùng thì Hỗn Độn Thần Ma càng cao hơn một bậc, bắt đầu áp chế tiếng sấm đêm.
Sự nóng nảy trong lòng bắt đầu rút đi.
Hai mắt đang đóng chặt của Chu Nguyên mở ra, trong mắt đã khôi phục sự tỉnh táo. Hắn ngắm nhìn đại địa đang chìm trong bóng tối, nghe tiếng sấm rền vẫn đang vang lên như có như không. Chỉ là bây giờ nghe thì có vẻ là không phải là quá xa xôi như lúc trước.
- Phát hiện ra cái gì chưa? -Yêu Yêu hỏi.
Chu Nguyên trầm mặc một lát, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị:
- Hình như tiếng sấm cũng có đầu nguồn!
Sau khi chống cự lại sự ăn mòn của tiếng sấm, Chu Nguyên cũng đã phát hiện được rằng tiếng sấm kia cũng không phải là truyền tới từ thời Viễn Cổ, mà là có đầu nguồn!
- Đi thôi!
Chu Nguyên quát khẽ một tiếng, thân hình bay ra, mục tiêu trực chỉ đầu nguồn của tiếng sấm kia.
Hai người bóng người bay đi trong đêm tối.
Tiếng sấm lúc xa lúc gần, tựa như không ở nơi đâu, rất khó tìm kiếm. Chu Nguyên và Yêu Yêu phải thay phiên nhau dùng Thần hồn để cảm ứng mới có thể đuổi theo...
Mặc dù có sự hỗ trợ chia sẻ của Yêu Yêu, đến cuối cùng mi tâm Chu Nguyên cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác nhói nhói, đây chính là dấu hiệu khi Thần hồn bị tiêu hao quá lớn.
Cũng may là quá trình tìm kiếm này chỉ kéo dài hai canh giờ.
Cuối cùng, Chu Nguyên và Yêu Yêu hạ xuống trên một tảng đá lớn với hình thù kỳ dị. Bọn họ đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này tăm tối một mảnh, thậm chí cả mặt đất đều đen kịt không gì sánh được, tựa như một vùng biển màu đen.
Chu Nguyên nhìn chăm chú mảnh đất phía trước, vung tay áo lên, một đạo nguyên khí màu vàng óng bay ra, đánh vào phía trên mặt đất.
Oanh!
Nguyên khí va chạm, mặt đất lập tức rung động kịch liệt.
Ngay sau đó, mặt đất chỗ va chạm bắt đầu sụp đổ, một chùm sáng chói lọi bắt đầu hiện ra, sấm rền ầm ầm, vang vọng đất trời.
Chu Nguyên không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía trước. Chỉ thấy khi mặt đất không ngừng sụp đổ, một cái hố sâu không gì sánh được bắt đầu lộ ra. Mà lúc này, bên trong hố sâu đựng đầy vô số những dòng hồ quang điện, hóa ra là một cái Lôi trì*...
*trì: ao, hồ.
Sóng chớp dập dờn, chỉ là một chút dao động truyền ra đã khiến cho Chu Nguyên tê cả da đầu.
Chắc hẳn đây là phần lực lượng Lôi phạt còn dư lại của năm đó. Cũng chính là nguyên nhân mà cho dù trải qua rất nhiều năm, nơi Hắc Uyên này vẫn không thể có một cọng cỏ được sinh ra.
- Bọn chúng đang phá hủy sinh cơ của mảnh đất này, khiến cho nó tử vong vĩnh viễn. -Gương mặt xinh đẹp của Yêu Yêu ngưng lại, chậm rãi nói.
Chu Nguyên không nói gì, nhưng thân thể bỗng nhiên run lên, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
- Sao vậy? -Yêu Yêu vội vàng hỏi.
Chu Nguyên ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở trong đồng tử của hắn đang có một đạo Thánh văn đang xoay tròn không ngừng, tỏa ra từng đợt dao động nóng bỏng, tựa như muốn thiêu đốt toàn bộ con mắt của hắn.
Bàn tay Chu Nguyên mở ra, chỉ thấy Địa Thánh văn cũng đang không bị khống chế nổi lên, khiến cho lòng bàn tay bị căng ra từng tia máu.
Trong Thần Phủ, Thánh văn Thiên Tru cũng đang phát ra từng âm thanh kịch liệt.
Trên gương mặt Chu Nguyên hiện ra vẻ hiểu rõ.
Hắn nhìn Yêu Yêu, âm thanh khàn giọng mà run rẩy:
- Thánh văn bắt đầu phản ứng...
Yêu Yêu cũng chấn động, hít nhẹ một hơi.
Thánh văn phản ứng, nói cách khác... Bọn họ thật sự tìm được chỗ ẩn giấu của Thương Huyền Thánh Ấn?!