Đây là một không gian kỳ dị.
Bầu trời u ám, tối tăm, không có mặt trời, mặt trăng, cũng không có những vì sao.
Mà ở phía trên mặt đất hoang vu có từng cây cổ thụ đứng sừng sững như những cây cột chống trời, phía trên những cây cổ thụ kia có sinh trưởng rất nhiều trái cây, mỗi một quả đều tản ra hào quang chói mắt.
Hào quang chiếu rọi khắp cả một khu vực trăm dặm. Ở chỗ này, những cây cổ thụ kỳ lạ này thay thế cho măt trời, làm cho không gian kỳ lạ này có thêm chút sinh cơ.
Lúc này, ở bên trên một ngọn núi.
Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trên mặt đá, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đang tập trung tu luyện, theo hô hấp của hắn, nguyên khí trong trời đất không ngừng vọt tới, cuối cùng dũng mãnh vào trong cơ thể của hắn.
Chu Nguyên cứ tu luyệnnhư vậy suốt một ngày.
Ngay sau đó, thiên địa nguyên khí quanh người Chu Nguyên bỗng nhiên kịch liệt sôi trào, chỉ thấy được ở sau lưng hắn, hào quang hiện lên, theo thời gian trôi qua cũng dần tạo thành một Vòng sáng của Thần Phủ.
Mà ở sau khi Vòng sáng của Thần Phủ này thành hình thì không lâu sau, chỉ thấy được bên ngoài Vòng sáng, lại là có thêm vô số điểm sáng ngưng tụ. Chúng cứ tiếp tục như thế trong vòng mấy chục giây sau và cuối cùng đã tạo thành Vòng sáng của Thần Phủ thứ hai!
Hai Vòng sáng của Thần Phủ!
Điều này đại biểu cho việc Chu Nguyên đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ!
Sau khi Vòng sáng thứ hai kia thành hình, Chu Nguyên hai mắt vốn dĩ là đang đóng chặt cũng chậm rãi mở ra. Hắn liếc nhìn Vòng sáng ở sau lưng, thần sắc ngược lại là có chút bình tĩnh, cũng không có quá vui mừng, hiển nhiên là đã sớm đoán trước.
Sau khi theo Thương Uyên đi vào trong không gian này, hôm nay đã được một tháng, trong khoảng thời gian một tháng này, Chu Nguyên luôn luôn đắm chìm ở trong việc tu luyện.
Bởi vì cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho hắn tạm thời áp chế sự đau thương, tự trách bản thân vì Yêu Yêu ngủ say.
Mà một tháng này, tốc độ tu luyện của hắn cực kỳ nhanh chóng.
Dù sao trước đó, Chu Nguyên mới chỉ đánh bóng viên mãn tiến tới liên thông hai tầng của Thần Phủ mà thôi, nhưng trong một tháng ngắn ngủn này, hắn lại một lần nữa đánh bóng viên mãn được thêm hai tầng của Thần Phủ nữa, bốn tầng của Thần Phủ đều đã được liên thông, lúc này mới làm cho bản thân hắn bước vào Thần Phủ Cảnh trung kỳ.
Tốc độ tu luyện này cũng làm cho chính bản thân Chu Nguyên có chút ngạc nhiên, nhưng mà rất nhanh hắn đã phát giác được, có được tốc độ tu luyện này một phần lớn đều là nhờ tác dụng của phần sức mạnh mà Thương Huyền lão tổ để lại ở trong cơ thể hắn lúc trước.
Tuy rằng một phần lớn của sức mạnh kia đều đã theo thời gian trôi qua mà dần tán đi, nhưng vẫn như trước có một phần rất nhỏ bị thân thể của hắn hấp thu.
Đối với tồn tại ở cấp độ của Thương Huyền lão tổ thì một phần nhỏ này chỉ sợ không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Thần Phủ Cảnh như Chu Nguyên thì lại là một phần năng lượng cực kỳ dồi dào, bá đạo.
Cho nên chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủn, Chu Nguyên đã có thể lấy được tốc độ tiến triển vượt bậcnhư thế, mới có thể dễ dàng đột phá Thần Phủ Cảnh trung kỳ.
Nhưng mà sau khi sức mạnh dần dần tiêu tán, tốc độ này có lẽ cũng sẽ khôi phục lại như bình thường vậy.
Sau khi xuất hiện một thời gian, hai Vòng sáng của Thần Phủ ở sau lưng cũng từ từ tiêu tán.
Mặc dù đã chấm dứt quá trình tu luyện nhưng Chu Nguyên vẫn ngồi xếp bằng ở trên mặt đá, lẳng lặng nhìn qua không gian này cùng với những cây cổ thụ sáng chói kia.
Ô!
Bỗng nhiên có cái gì đó lẻn đến bên cạnh Chu Nguyên, hắn liếc mắt nhìn qua, nguyên lai là Thôn Thôn.
Lúc này, Thôn Thôn gối đầu lên bắp đùi của hắn. Trong dĩ vãng, nó lúc nào cũng tỏ ra hoạt bát, hiếu động nhưng hôm nay cũng chỉ còn lại sự mệt mỏi, sa sút.
Hiển nhiên là Yêu Yêu ngủ say cũng là một đả kích quá lớn đối với Thôn Thôn.
Chu Nguyên vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên bộ lông mềm mại của Thôn Thôn, an ủi:
- Yên tâm đi, Yêu Yêu sẽ không có việc gì đâu.
Thôn Thôn thè lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay của Chu Nguyên. Hiển nhiên là nó cũng có thể cảm ứng được sự cô đơn, sa sút ở trong lòng Chu Nguyên.
Một người một thú ngồi im lặng ở trên đỉnh núi giống như là quá khứ, chỉ có điều lại thiếu đi một bóng hình xinh đẹp, nhỏ nhắn. Loại cảm giác này giống như là bức họa vốn hoàn mỹ lại bị xé mất một góc.
Chu Nguyên ngồi im lặng hồi lâu, đợi đến khi tản ra trái cây ánh sáng chói mắt như mặt trời dần dần ảm đạm, tiếp theo chuyển hóa thành ánh sáng dịu nhẹ như mặt trăng thì hắn mới đứng dậy, ôm Thôn Thôn, đi về phía sơn cốc ở dưới núi.
Trong sơn cốc, có dòng suối chảy ngang qua.
Mấy gian phòng được dựng lên ở bên cạnh dòng suối, trông có vẻ thanh tịnh.
Trước một gian phòng, bên cạnh đống lửa, Thương Uyên đang ngồi ngẫm nghĩ. Nhìn thấy Chu Nguyên đi đến, ông vẫy vẫy tay.
Chu Nguyên thi lễ với Thương Uyên một cái:
- Sư phụ.
- Con đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ rồi sao?
Thương Uyên nhìn hắn, cười nói.
- Thần Phủ mà con xây dựng quả thật là có chút thú vị, cho dù là ở bên trong hàng ngũ Thần Phủ cấp chín thì cũng có thể xem như cấp bậc đỉnh tiêm.
Thương Uyên chỉ liếc qua là đã xem thấu được Thần Phủ trong cơ thể Chu Nguyên cũng không giống người thường.
- Nguyên nhi, con tu luyện chính là Tổ Long Kinh sao?
Thương Uyên trầm ngâm một chút rồi nói.
Chu Nguyên có chút ngượng ngùng gật gật đầu. Năm đó Thương Uyên để lại cho hắn qua một bộ công pháp tu luyện ra Nguyên khí Thất phẩm, nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn tu luyện Tổ Long Kinh.
Thương Uyên cau mày, nói:
- Nha đầu kia thật sự là làm ẩu.
- Chẳng lẽ nàng không có nói cho con biết Tổ Long Kinh tu luyện có khó khăn đến mức nào sao?
Chu Nguyên cười gật gật đầu:
- Đây là lựa chọn của chính con.
Kỳ thật thẳng cho tới hôm nay, hắn cũng chưa từng hối hận, ngược lại làm cảm thấy rất may mắn vì lựa chọn của năm đó. Lúc trước, Thương Uyên lưu cho hắn một cuốn công pháp tu luyện ra Nguyên khí Thất phẩm có tên là Thiên Nguyên Điển.
Mà hôm nay, chỉ cần gom góp đủ Nguyên tài là Tổ Long Kinh của hắn có thể tiến hóa đến cảnh giới thứ hai, tấn thăng làm Nguyên khí Thất phẩm Trấn Thế Thiên Giao Khí. So với Thiên Nguyên Điển thì Trấn Thế Thiên Giao Khí không thể nghi ngờ sẽ càng mạnh hơn nữa.
Trong tương lai, tiềm lực của Tổ Long Kinh cũng chắc chắn sẽ vượt xa Thiên Nguyên Điển, hai bên hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Thương Uyên khẽ gật đầu, cũng không hề nói thêm nữa. Ông đã nhìn ra được, Chu Nguyên là một người có tính cách cứng cỏi, không dễ dàng buông tha cho mục tiêu đã đặt ra trước.
- Sư phụ …
Đúng lúc này, Chu Nguyên lên tiếng, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua một căn phòng, hắn thoáng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Chuyện của Yêu Yêu còn có thể giải quyết hay sao?
Đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm nhất lúc này.
Thương Uyên thở ra một hơi dài rồi nhẹ gật đầu, nói:
- Trong một tháng này, ta đã từng lật qua rất nhiều sách cổ, cũng xem như là tìm ra được một biện pháp, hẳn là có thể chữa trị thân thể của Yêu Yêu.
Nghe Thương Uyên nói vậy, Chu Nguyên lập tức tỏ ra vui sướng, Thôn Thôn ở trong ngực hắn cũng phát ra tiếng gầm hưng phấn.
- Nhưng mà phương pháp này cũng không dễ làm, có lẽ ta còn cần hỗ trợ của con.
Thương Uyên trầm ngâm nói.
Chu Nguyên dứt khoát nói:
- Chỉ cần có thể làm cho Yêu Yêu tỉnh lại, mặc kệ người muốn con làm cái gì thì con sẽ làm cái đó!
Thương Uyên nhìn hắn một lúc với ánh mắt ý vị thâm trường rồi ông nói:
- Nguyên nhi, quan hệ của con cùng Yêu Yêu …
- Hazz. Lúc đầu, ta chỉ nhờ con giúp ta chiếu cố nàng thôi mà.
Nghe Thương Uyên nói vậy, thần sắc trên mặt của Chu Nguyên có chút xấu hổ, hiển nhiên là ông cũng nhìn ra, quan hệ giữa hắn cùng với Yêu Yêu không hề giống là bằng hữu vậy, trong đó còn ẩn chứa tình yêu nam nữ.
Thương Uyên chậm rãi nói:
- Loại sự tình này, thật đúng là không có nằm trong dự liệu của ta. Vốn dĩ là ta cho rằng, nàng không thể nào động tình.
- Như vậy xem ra tiểu tử nhà ngươi vẫn còn là rất lợi hại đó a?
Ông giống như cười mà không phải cười.
Chu Nguyên cười theo, không dám nói gì. Dù sao nghiêm khắc mà nói, Thương Uyên xem như là trưởng bối của Yêu Yêu. Lúc trước, ông chỉ bảo hắn chiếu cố cho Yêu Yêu, nhưng ai có thể nghĩ đến chiếu cố qua chiếu cố lại, quan hệ của hai người lại trở thành như bây giờ, cho nên Chu Nguyên cũng thật sự là có chút chột dạ.
- Sư phụ, chúng ta vẫn nên nói đến phương pháp kia đã.
Bởi vì chột dạ nên Chu Nguyên vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện.
Thương Uyên cười cười, cũng không so đo nhiều với Chu Nguyên. Đột nhiên, ông nghiêm mặt lại, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi chậm rãi nói:
- Nguyên nhi, con biết được Hỗn Nguyên Thiên chứ?