Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 850 - Chương 849: Sóng Gió

Chưa xác định
Chương 849: Sóng gió

- Rống!

Tiếng gầm gừ của Bạch Sư quanh quẩn hư không.

Ba bóng người rơi vào bên trên đài cao.

Y Diêm nhìn quanh một chút, sau đó ánh mắt dừng ở trên hai người Trần Bắc Phong, Diệp Băng Lăng.

- Bái kiến Y Diêm trưởng lão. -Trần Bắc Phong, Diệp Băng Lăng đều ôm quyền thi lễ. Bây giờ bọn họ còn chưa phải là các chủ, thế nên địa vị vẫn thấp hơn một cấp so với Y Diêm.

Y Diêm gật đầu coi như chào hỏi.

Đôi mắt đẹp của Diệp Băng Lăng thì nhìn về phía sau lưng Y Diêm, nơi đó có hai thanh niên nam nữ đang đứng. Nàng chỉ hơi nhìn Chu Nguyên một chút, liền chăm chú nhìn Y Thu Thủy.

“Phó các chủ mới chính là cô ấy sao? Tuy rằng cũng không yếu, nhưng so với vị trí phó các chủ thì thực lực còn kém xa lắm!” -Diệp Băng Lăng nhăn mày lại, trong lòng tự hỏi.

Cùng lúc đó, Chu Nguyên cũng tranh thủ quan sát mất ngàn người quanh đây, ai nấy đều rất bất phàm. Có thể hội tụ được nhiều thiên kiêu tuổi trẻ như vậy, Chu Nguyên lại một lần nữa không thể không sợ hãi thán phục Hỗn Nguyên Thiên được trời ưu ái...

- Khụ...

Lúc này Y Diêm ho nhẹ một tiếng, làm cho tất cả mọi người đều chú ý đến ông ấy, rồi mới cười nhạt nói:

- Chắc hẳn mọi người đều đã biết, rằng hôm nay Phong các sẽ xuất hiện vị phó các chủ thứ ba.

Ở phía dưới, tên thanh niên tên là Kim Đằng kia nghe vậy thì cười càng rạng rỡ. Lúc Y Diêm mới đến, hắn cũng đã quan sát hai người Chu Nguyên và Y Thu Thủy. Chu Nguyên chỉ với Thần Phủ cảnh trung kỳ bị trực tiếp lướt qua, về phần người có tu vi Thần Phủ cảnh hậu kỳ là Y Thu Thủy thì khiến cho hắn phải nhìn nhiều mấy lần.

Tuy nhiên, sau khi cẩn thận quan sát, hắn phát hiện mức độ tích lũy nguyên khí của Y Thu Thủy cũng không hề mạnh bằng hắn. Cho nên Kim Đằng mới có thể buông bỏ lo lắng trong lòng, bởi vì hắn biết, Y Thu Thủy cũng không có tư cách làm phó các chủ.

Nếu nàng cũng không phải, vậy ứng cử viên duy nhất cho vị trí này là Kim Đằng hắn chứ còn ai nữa?

- Sau đây ta sẽ giới thiệu cho mọi người một chút...

Y Diêm vuốt râu, nghiêng người nhường chỗ cho Chu Nguyên.

Giờ khắc này, trên quảng trường vang lên một chút âm thanh hô nhẹ, không ít người đều cảm thấy hình như có sự kiện bất ngờ nào đó sắp xảy ra.

- Vị này chính là phó các chủ thứ ba của Phong các - Chu Nguyên. Đồng thời, hắn cũng là nhân vật do chính tay đại nhân Si Tinh khâm điểm. -Y Diêm không dài dòng, trực tiếp nói xong.

Lúc này, dáng tươi cười trên mặt Kim Đằng cứng ngắc lại.

Âm thanh xôn xao trên quảng trường cũng biến mất, lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vi vu trên bầu trời.

Ánh mắt Diệp Băng Lăng hết sức gian nan dịch chuyển khỏi người Y Thu Thủy, dời đến trên thân người thanh niên mà ngay từ đầu nàng vẫn không nhìn kia. Giờ khắc này, nàng cảm thấy mọi thứ thật hoang đường.

“Một tên Thần Phủ cảnh trung kỳ trở thành phó các chủ sao?”

Trần Bắc Phong cũng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, khóe miệng mỉm cười đầy thâm ý. Vị đại nhân Si Tinh kia muốn bêu xấu Phong các rồi à? Làm gì mà hạng người gì cũng muốn nhét vào đây?

Chu Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh nhìn toàn bộ quảng trường lâm vào yên tĩnh. Mà Y Thu Thủy ở một bên thì hết sức lo lắng, bởi vì nàng hiểu rõ những thiên kiêu của Phong các này là kiêu căng khó bảo tới mức nào.

“Xem ra ngày đầu nhậm chức của Chu Nguyên sẽ không yên bình đây.”

Sự yên tĩnh trên quảng trường kéo dài tới mấy giây, sau đó thay vào đó là âm thanh ồn ào rung trời.

- Đùa à? Một tên Thần Phủ cảnh trung kỳ mà cũng đòi trở thành phó các chủ?

- Bọn họ coi Phong các là nơi nào?! Là đống rác à? Quá hoang đường!

- Chắc chắn đây không phải là mệnh lệnh của đại nhân Si Tinh, có người truyền tin giả!

- Cút ra khỏi Phong các!

- ...

Tất cả thành viên Phong các đều gầm thét lên. Từ trước tới nay, bọn họ vẫn luôn tự hào về thân phận thành viên Phong các của mình. Thế mà bây giờ, một ngày có một con chó săn lại tới, muốn lãnh đạo một bầy lang sói hung ác, đây chẳng phải là đanh nhục mạ bọn hắn hay sao?!

- Si Tinh đại nhân hồ đồ rồi sao?!

Diệp Băng Lăng ở phía trước, nghe có người nói như vậy, lông mi giương lên, quát lên:

- To gan!

Nàng giẫm chân một cái, nguyên khí băng lãnh lan tràn dưới chân, lướt qua đám người ở phía sau, cuối cùng hóa thành vô số mũi băng bén nhọn bao vây lại một người ở sau.

Người thanh niên kia bị rừng băng bao phủ, sắc mặt trắng bệch, không dám động đậy.

- Nếu ai còn dám nói ra lời mạo phạm đại nhân, thì cũng đừng trách ta không khách khí! -Trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Băng Lăng tràn đầy lạnh lẽo, quát lên.

Nhìn thấy Diệp Băng Lăng nổi giận, rất nhiều thành viên cũng yên tĩnh lại.

- Diệp phó các chủ, không cần tức giận. Mọi người vì quá bất ngờ nên mới nói lỡ lời. Chứ chúng ta vẫn luôn vô cùng tôn kính đại nhân Si Tinh, nào dám mạo phạm? -Lúc này, Kim Đằng tiến lên một bước, nói.

Hắn lại nhìn thoáng qua Chu Nguyên, bình tĩnh nói:

- Tuy nhiên quả thật là việc này quá kỳ quặc. Một tên Thần Phủ cảnh trung kỳ thì lấy đâu ra tư cách mà trở thành phó các chủ Phong các?

- Nếu để việc này truyền vào trong tai người của ba các khác, chỉ sợ Phong các chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

- Chúng ta cũng không muốn về sau không ngẩng đầu lên được.

Trên đài cao, Y Diêm nhướng mày, nói:

- Mặc dù Chu Nguyên chỉ là Thần Phủ cảnh trung kỳ, nhưng hắn lại có thể đánh bại Mạc Uyên - Thần Phủ cảnh hậu kỳ. Cho nên đừng có lấy đẳng cấp ra để mà phán đoán.

Vừa nghe thấy vậy, không ít người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên.

Hiển nhiên người ở nơi này đều biết tới tên tuổi của Mạc Uyên. Dù sao hắn cũng là người trên Thần Phủ bảng, tuy rằng xếp hạng không cao, nhưng nếu quả thật so sánh thì đều mạnh hơn đông đảo người ở đây.

Diệp Băng Lăng cũng hơi kinh ngạc, chỉ có thực lực Thần Phủ cảnh trung kỳ mà lại có thể đánh bại Mạc Uyên, xem ra người thanh niên Chu Nguyên này cũng có chút bản lĩnh.

Kim Đằng cũng hơi sững sờ một chút, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại:

- Đánh bại Mạc Uyên? Vậy quả là có chút bản lĩnh.

Chỉ là lúc nói chuyện, ngữ khí hắn còn mang theo vẻ đùa cợt.

- Mặc dù thực lực Mạc Uyên cũng không tệ lắm, nhưng cũng không phải là tiêu chí so sánh. Chứ nếu chỉ cần đánh bại hắn là có thể trở thành phó các chủ thì biết bao năm qua Phong các chúng ta cũng không chỉ có hai vị phó các chủ thôi đâu.

Kim Đằng cũng là người có danh trên Thần Phủ bảng, xếp hạng còn cao hơn Mạc Uyên một chút, nên có lẽ khi nghe thấy Chu Nguyên đánh bại được Mạc Uyên, người khác sẽ cảm thấy kinh sợ, nhưng riêng hắn thì không.

Y Diêm thấy tên Kim Đằng này còn phá đám, sắc mặt cũng trầm xuống, nói:

- Nói đi nói lại, ngươi đang muốn bác bỏ ý kiến của đại nhân Si Tinh sao?

Sắc mặt Kim Đằng lập tức lộ vẻ kính cẩn, nói:

- Kim Đằng không dám, ta nói thế cũng là vì lo cho danh vọng của đại nhân mà thôi.

- Thế hệ trẻ tuổi trong Phong các đều vô cùng tôn sùng đại nhân Si Tinh. Chúng ta cũng không hy vọng rằng chỉ vì một vài quyết định sai lầm lại khiến cho mọi người khó chịu, nếu để lâu dài sợ là sẽ bất lợi cho sự phát triển của Phong các.

Y Diêm trầm mặt, còn định nói chuyện, Chu Nguyên ở một bên lại đã tiến lên, nhìn thẳng Kim Đằng, cười nói:

- Vậy không biết là phải làm thế nào mới có thể chứng minh là ta đủ tư cách trở thành phó các chủ đây?

Chu Nguyên đã nhìn ra, tên Kim Đằng này đang tìm cách khiến cho hắn không thể nhận chức.

Nhìn thấy Chu Nguyên ra mặt, khóe miệng Kim Đằng nổi lên một nụ cười mỉa mai, thản nhiên nói:

- Đơn giản, người Phong các chúng ta chỉ công nhận thực lực, không để ý bối cảnh.

Chu Nguyên gật nhẹ đầu, trong chớp mắt tiếp theo, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt băng hàn.

Oanh!

Nguyên khí bàng bạc mà hùng hồn trực tiếp phun trào, hai vòng sáng Thần Phủ tối tăm mờ mịt xuất hiện ở sau lưng hắn.

Oanh!

Hắn bước ra một bước.

Một quang ảnh thần bí xoải cánh hiện ra bên ngoài thân thể.

- Thái Huyền Thánh Linh Thuật!

Lòng bàn tay của hắn xoay một cái, Kiếm Hoàn hiện lên.

- Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật!

Một chớp mắt ấy, kiếm khí phun trào ngập trời, khiến cho rất nhiều thành viên Phong các không khỏi biến sắc.

Ong ong!

Kiếm khí duỗi dài, bao vây Kiếm Hoàn, hóa thành một thanh quang kiếm.

Chu Nguyên vẫn chưa dừng tay, chỉ thấy lòng bàn tay hắn vuốt nhẹ thân kiếm, Trấn Thế Thiên Giao Khí lan tràn ra, hình thành một lớp vảy màu xanh trên thân kiếm, làm cho thân kiếm càng thêm sắc bén.

Kiếm khí ngập tràn khắp thiên địa.

Ánh mắt Chu Nguyên tựa kiếm, nhìn thẳng Kim Đằng, vung tay áo lên, thế là thanh quang kiếm kia bay ra, xuyên thủng hư không, trực chỉ Kim Đằng, trong vô số ánh mắt kinh sợ của người xung quanh.

Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh nhạt vang lên:

- Đỡ được một kiếm này của ta, cho ngươi làm phó các chủ!

Bình Luận (0)
Comment