Ông!
Khi vệt kiếm quang sắc bén đến cực hạn kia lao đi, tất cả thành viên Phong các đều vô cùng kinh sợ. Bọn hắn không ngờ tới Chu Nguyên lại dứt khoát quả quyết đến như vậy.
Chẳng thèm nói thừa một câu đã ra tay!
Tuy nhiên, so với sự quả quyết của Chu Nguyên, bọn họ càng để ý hơn là khi đòn kiếm quang kia bộc phát ra, bọn họ lại cảm thấy làn da toàn thân nhói nhói lên từng đợt hàn ý.
Điều này khiến cho một vài người lúc đầu còn mang theo vẻ đùa cợt thì nay không khỏi nghiêm túc lại.
Mặc dù bây giờ Chu Nguyên mới chỉ là Thần Phủ cảnh trung kỳ, nhưng có vẻ như sức chiến đấu của hắn lại cực kỳ mạnh mẽ.
- Thật can đảm!
Khi những người khác còn đang chấn kinh, tên Kim Đằng kia lại cười lên đầy giận dữ, âm thanh như sấm đánh:
- Cho là đánh bại Mạc Uyên thì có thể tác oai tác quái ở Phong các chúng ta sao?! Đúng là nực cười!
- Nếu ngươi đã khinh thường Phong các chúng ta như vậy, vậy hôm nay để Kim Đằng ta tới dạy dỗ ngươi làm người thế nào!
Mặc dù nói năng hùng hồn đầy chính nghĩa, nhưng sâu trong con mắt Kim Đằng lại hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Nếu Chu Nguyên chủ động gây sự thì không trách được hắn rồi. Nếu hôm nay hắn mà đánh bại Chu Nguyên thì hắn cũng không tin là Chu Nguyên còn có mặt mũi mà tiếp tục làm phó các chủ!
Kiếm quang sắc bén nhanh chóng phóng to trong tầm mắt Kim Đằng.
Kim Đằng hít sâu một hơi, nguyên khí bàng bạc bộc phát ra từ trong cơ thể, trực tiếp hóa thành ba vòng sáng Thần Phủ sau lưng, từng vòng sáng tỏa ra ánh sáng tám màu.
Mặc dù ngoài miệng Kim Đằng có vẻ coi thường Chu Nguyên, nhưng hắn vừa ra tay lại không lưu thủ chút nào.
Ông!
Nguyên khí bàng bạc mênh mông phun trào, hóa thành một bàn tay to lớn màu ám kim, trên đó tràn đầy những đường vân cổ xưa, tựa như bàn tay thần linh, tỏa ra từng đợt áp lực cực mạnh.
- Đó là Thiên Nguyên Thuật thượng phẩm - Thiên Cương Cự Linh Thủ...
- Đây chính là đòn mạnh nhất của Kim Đằng, vừa ra tay đã sử dụng đòn này, xem ra là hắn không muốn cho tên tiểu tử kia một chút cơ hội nào đây.
- Ha ha, tên tiểu tử kia đã lỡ khoác lác rồi, để xem lát nữa bị thua cuộc hắn phải làm thế nào!
Rất nhiều đệ tử Phong các ở xung quanh thấy Kim Đằng ra chiêu, không nhịn được xì xào.
- Thiên Cương Cự Linh Thủ!
Kim Đằng gầm lên như sấm, chỉ thấy bàn tay màu ám kim kia lao xuống, khiến cho ngay cả không gian cũng chấn động, mang theo bóng ma bao phủ đòn kiếm quang sắc bén đang lao tới kia.
Xoẹt xoẹt!
Cả hai đụng mạnh vào nhau, bàn tay khép lại, chộp chắc kiếm quang, tiếng nguyên khí khí bạo tạc trầm thấp không ngừng vang lên.
- Xem ta bóp nát cái Kiếm Hoàn rởm này của ngươi đây! -Kim Đằng cười lạnh một tiếng, hai tay kết ấn.
Oanh!
Cự Linh Thủ nắm chặt lại, không gian xung quanh cũng bị bóp vặn vẹo, từ đó cũng có thể tưởng tượng lực nắm kia là đáng sợ cỡ nào. Có lẽ dù cho bàn tay ấy đang nắm một ngọn núi cao thì cũng có thể bóp thành bột vụn.
Ông!
Tuy nhiên, trong nháy mắt khi Cự Linh Thủ nắm chặt lại, một tiếng kiếm reo vang vọng khắp đất trời, sắc mặt Kim Đằng không khỏi biến đổi. Bởi vì trong chớp mắt ấy, hắn lập tức cảm nhận được kiếm ý ngập trời đang bộc phát ra từ trong Cự Linh Thủ.
Đinh đinh đang đang!
Lúc này, Cự Linh Thủ bắt đầu rung động dữ dội, con ngươi Kim Đằng không khỏi co rút lại.
Bởi vì hắn thấy, trên Cự Linh Thủ đã bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt nhanh chóng lan tràn.
“Hỏng rồi!”
Kim Đằng lạnh lẽo trong lòng, vừa định phóng thích nguyên khí tiếp trợ cho Cự Linh Thủ, nhưng một âm thanh nổ to đã vang lên, ngay sau đó, vô số kiếm quang cực kỳ sắc bén phá nát Cự Linh Thủ, mãnh liệt lao ra.
Ông!
Kiếm quang phun trào, trong đó có một luồng kiếm ảnh xuyên thủng mà ra, trực chỉ Kim Đằng với tốc độ nhanh như chớp giật.
Sắc mặt Kim Đằng đại biến, hắn không ngờ đạo Nguyên thuật kiếm quang này của Chu Nguyên lại mạnh mẽ như vậy, ngay cả Cự Linh Thủ của hắn cũng không ngăn được.
Kim Đằng vội vã lùi lại, ba vòng sáng Thần Phủ xuất hiện ở trước người, hình thành tầng phòng ngự cuối cùng.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Kiếm ảnh lao tới, vảy giao màu xanh trên thân kiếm tỏa ra tinh mang cực kỳ sắc bén, khiến cho uy năng của Đãng Ma Kiếm Hoàn tăng thêm mấy phần.
Ba vòng sáng Thần Phủ đều đồng loạt nổ tung.
Vệt kiếm ảnh không dừng lại chút nào, nhanh chóng phóng đại trong ánh mắt kinh sợ của Kim Đằng, xuyên thủng qua bả vai của hắn.
Xoẹt!
Đùng!
Kim Đằng bị lôi bắn ngược ra ngoài, ngã lê trên mặt đất, nơi bả vai đã tung tóe đầy máu tươi, nhuộm đỏ quần áo.
Sau khi xuyên thủng bả vai Kim Đằng, luồng kiếm ảnh kia dần dần tiêu tán, nhưng kiếm khí sắc bén làm người sợ hãi của nó vẫn còn lưu lại giữa thiên địa này.
Toàn bộ quảng trường đều trở nên yên tĩnh.
Tất cả thành viên Phong các đều đứng chết lặng. Lúc trước Chu Nguyên ra tay quá nhanh, chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi mà đã kết thúc chiến đấu với Kim Đằng, phân ra thắng bại.
Mà kết quả của cuộc so đấu cũng làm cho người ta khó có thể tin.
Kim Đằng thua ở dưới tay Chu Nguyên - một Thần Phủ cảnh trung kỳ!!!
- Làm sao có thể?!
Phải biết, Kim Đằng cũng không phải là hạng người vô danh, hắn cũng là người vang danh trên Thần Phủ bảng. Nếu bàn về thực lực thì còn mạnh hơn tên Mạc Uyên kia nữa!
Nhưng bây giờ, hắn lại bại trận dưới tay Chu Nguyên, mà lại bại chỉ sau một chiêu?!
Trong đám người, Trần Bắc Phong cùng Diệp Băng Lăng cũng mang theo vẻ kinh dị nhìn Chu Nguyên, cảm thấy ngoài ý muốn.
Trần Bắc Phong nhắm hai mắt lại, cảm nhận một chút. Mặc dù đạo kiếm quang kia của Chu Nguyên rất lợi hại, nhưng hắn lại cảm giác được đây cũng là đòn cực hạn của Chu Nguyên.
Có lẽ đòn tấn công này có thể tạo thành uy hiếp cho Kim Đằng, nhưng còn chưa đủ để hắn phải để ý tới.
Ánh mắt Diệp Băng Lăng nhìn về phía Chu Nguyên cũng hơi dịu đi một chút, xác định Chu Nguyên cũng không phải là tên thiếu gia ăn chơi nào đó muốn dựa vào quan hệ để gia nhập Phong các.
Trên đài, nỗi lòng lo lắng của Y Thu Thủy cũng buông xuống. Trong nội tâm nàng không khỏi kinh ngạc, hình như đòn tấn công Kiếm Hoàn chi thuật kia của Chu Nguyên lại mạnh hơn so với lần thi đấu cùng với Mạc Uyên rồi!
Sắc mặt Y Diêm vẫn hết sức bình thản, nhưng trong lòng lại rất khen ngợi Chu Nguyên. Ở thời điểm như thế này, chỉ có thể hiện ra sức mạnh của bản thân mới khiến cho những thanh niên kiêu ngạo của Phong các này phải chịu phục.
Nguyên khí cường hoành phun trào quanh thân Chu Nguyên dần ổn định lại, hắn nhìn qua mọi người, bình thản nói:
- Còn có ai phản đối không?
Toàn trường đều hoàn toàn yên tĩnh, không ai còn dám kêu gào.
Mặc dù người ở đây kiêu ngạo, nhưng cũng không ngu ngốc. Trước đó, bọn họ có ý kiến là vì cảm thấy Chu Nguyên chỉ với tu vi Thần Phủ cảnh trung kỳ là chưa đủ tư cách trở thành phó các chủ. Nhưng bây giờ, Chu Nguyên đã chứng minh sức chiến đấu của mình...
Lúc này nếu lại phản đối, có lẽ Y Diêm trưởng lão sẽ không ngồi nhìn bọn hắn chỉ trích mệnh lệnh của Si Tinh đại nhân.
Lúc này, sắc mặt Kim Đằng cực kỳ tái nhợt, một tay ôm lấy bả vai chảy đầy máu tươi, mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng hắn cũng hiểu lúc trước Chu Nguyên đã lưu thủ, bằng không, nếu kiếm quang kia xẹt qua cổ họng của hắn...
Y Diêm thấy thái độ của mọi người, tiến lên một bước, nói:
- Nếu mọi người đã không phản đối, vậy ta tuyên bố, kể từ hôm nay trở đi, Chu Nguyên sẽ là vị phó các chủ thứ ba của Phong các.
- Còn một tin tức khác mà ta muốn thông báo. Đó là đại nhân Si Tinh đã ra mệnh lệnh, rằng hai tháng sau Phong các sẽ tiến hành cuộc chiến tranh chức vụ các chủ. Lần này, bắt buộc phải xác định được ai là các chủ!
Lời này vừa nói ra, trong sân vốn an tĩnh lại xôn xao lên, tất cả chấn động.