Tại trong sự chứng kiến của vô số người, Diệp Băng Lăng trực tiếp đi tới chỗ Chu Nguyên. Tuy rằng nàng vẫn không phục với quyết định bổ nhiệm Chu Nguyên của đại nhân Si Tinh, nhưng tối thiểu nhất nàng cũng biết, Chu Nguyên là người do đại nhân phái tới, nói một cách khác, hai người là đồng minh.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trần Bắc Phong không có hứng thú làm quen với Chu Nguyên.
Nhưng Trần Bắc Phong không để ý, Diệp Băng Lăng không thể không để ý. Tuy rằng nàng cũng không có mấy cảm tình với Chu Nguyên, nhưng cũng không có ác cảm. Cho nên nàng cũng không muốn nhìn thấy danh dự của vị phó các chủ mới tới này bị ảnh hưởng chỉ vì bị người ta lờ đi.
- Ta là Diệp Băng Lăng, hoan nghênh cậu đi vào Phong các.
Diệp Băng Lăng thản nhiên nói, nhìn Chu Nguyên, sau đó nhìn lướt qua Y Thu Thủy đứng ở một bên, gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Y Thu Thủy cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Chu Nguyên cười nói:
- Ta cũng từng nghe đại nhân Si Tinh nhắc tới đại danh của Diệp phó các chủ.
Diệp Băng Lăng nghe vậy, nét lạnh lùng trên mặt hơi hòa tan một chút, nói:
- Đại nhân bận rộn như vậy mà còn nhớ rõ ta à?
Chu Nguyên nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, trên gương mặt Diệp Băng Lăng lộ ra nụ cười cực kì hiếm thấy, sau đó nhanh chóng biến mất. Lúc này con ngươi nhìn về phía Chu Nguyên cũng nhiều chút hảo cảm.
- Hai người mới tới Phong các, có lẽ còn nhiều chỗ chưa hiểu, để ta dẫn hai người đi làm quen một chút. -Diệp Băng Lăng chủ động nói.
Chu Nguyên vội vàng nói:
- Vậy thì còn gì bằng, chỉ là hơi phiền phức Diệp phó các chủ thôi.
Diệp Băng Lăng lắc đầu nói:
- Cậu mới lên làm phó các chủ, để ta mang cậu đi Sự Vụ các nhận lệnh bài thân phận cùng tiền lương.
Đương nhiên là Chu Nguyên liên tiếp đồng ý.
Thế là Diệp Băng Lăng dẫn hai người Chu Nguyên và Y Thu Thủy đi.
Ba người xuyên qua quảng trường mà đi, khiến cho không ít thành viên Phong các phải ngạc nhiên. Dù sao ai cũng biết Diệp Băng Lăng là người lạnh lùng, thế mà lúc trước nói chuyện với Chu Nguyên còn nở nụ cười?
“Chẳng lẽ Diệp phó các chủ để ý tên Chu Nguyên kia sao?”
Suy đoán này khiến cho một vài người thầm thương trộm nhớ Diệp phó các chủ cực kỳ tức giận. Tuy rằng bây giờ Chu Nguyên cũng là phó các chủ, nhưng hiển nhiên là còn chưa xứng với Diệp Băng Lăng.
- Tiểu bạch kiểm*...
*Tiểu bạch kiểm: kiểm=mặt, ý xấu, chỉ người đàn ông tuấn tú đẹp trai nhưng chẳng làm nên trò trống gì.
Thế là mấy người này mắng thầm một câu, sau đó dần dần tản đi, đồng thời đem tin tức của vị phó các chủ mới nhận chức này lan truyền khắp nơi.
Dưới sự dẫn đường của Diệp Băng Lăng, Chu Nguyên và Y Thu Thủy vừa đi, vừa hiếu kỳ ngắm cảnh Phong các.
Diệp Băng Lăng là người ít nói, cũng may là có Y Thu Thủy cùng đi. Hai cô gái thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, nên bầu không khí cũng không quá xấu hổ.
Chu Nguyên chỉ đi theo, cũng không nói xen vào. Ánh mắt quan sát bốn phía, cảm thấy khá hứng thú với phong cảnh đặc biệt của Phong các.
Diệp Băng Lăng cũng phát hiện mình hơi không để ý tới Chu Nguyên, thế là hỏi:
- Chu Nguyên, chắc hẳn Thần Phủ của cậu là dạng Thần Phủ biến dị à?
Lúc trước khi Chu Nguyên ra tay, nàng đã nhận ra sắc thái vòng sáng Thần Phủ của Chu Nguyên lại mông mông bụi bụi, rất khác so với Thần Phủ bình thường khác. Tuy nhiên Diệp Băng Lăng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì mặc dù việc này khá hiếm, nhưng cũng không phải là không có.
Chu Nguyên nghe vậy, cười gật đầu.
- Nhìn thì có vẻ giống Thần Phủ cấp bảy biến dị, đúng không?
Diệp Băng Lăng nói:
- Như vậy là đã rất lợi hại rồi, có thể nói còn mạnh hơn so với các Thần Phủ cấp tám bình thường khác.
Nếu như chỉ là Thần Phủ cấp năm, cấp sáu biến dị thì chẳng đáng kể tới, nhưng nếu như là Thần Phủ cấp bảy biến dị thì tương đối không tệ.
Về phần Thần Phủ cấp tám, cấp chín biến dị thì Diệp Băng Lăng không hề suy nghĩ tới. Bởi vì dù ở một nơi như Hỗn Nguyên Thiên thì loại Thần Phủ bình thường ở cấp bậc này cũng đã cực kỳ hiếm thấy, chớ nói chi là dạng biến dị.
Chu Nguyên cười một tiếng, cũng không giải thích, dù sao việc đem bí ẩn bản thân ra khoe khoang cũng chẳng phải là sáng suốt.
- Của Diệp sư tỷ là Thần Phủ cấp chín à? -Chu Nguyên hỏi. Lúc trước, bởi vì Diệp Băng Lăng có trò chuyện với Y Thu Thủy, nói tới vấn đề xưng hô, liền bảo hai người cứ gọi nàng là sư tỷ, gọi như vậy cho thân quen.
- Của ta cùng của Trần Bắc Phong đều là Thần Phủ cấp chín. Nhưng chỉ có thể coi là Thần Phủ cấp chín hạ phẩm. -Diệp Băng Lăng gật đầu nói.
- Cấp chín hạ phẩm? -Chu Nguyên sững sờ. Thần Phủ cấp chín rồi mà còn phân biệt sao? Tại Thương Huyền Thiên, hắn còn chưa từng nghe nói qua việc này.
Diệp Băng Lăng thì kinh ngạc nhìn hắn một chút, nói:
- Bản thân phẩm chất của các Thần Phủ cấp chín cũng có sự khác nhau, thế cho nên được phân chia làm ba cấp: thượng, trung, hạ. Năm đó, có thể nói ta mở ra được Thần Phủ cấp chín là dựa vào may mắn. Thế nên cũng chỉ có thể có Thần Phủ cấp chín hạ phẩm, về cường độ thì không thể so với những Thần Phủ cấp trung và cấp thượng kia...
Chu Nguyên cười khổ một tiếng, nơi Hỗn Nguyên Thiên này đúng là khiến cho người ta phải hâm mộ không thôi. Sở dĩ phải phân chia Thần Phủ cấp chín ra làm tỉ mỉ như vậy cũng là bởi vì có không ít thiên kiêu có Thần Phủ cấp chín.
Thế nhưng ở trong Thương Huyền Thiên, chỉ cần có Thần Phủ cấp chín thôi thì đã tính là siêu cấp thiên kiêu rồi, ai còn đi phân trên dưới làm gì?
Đương nhiên, phân chia cao thấp cho Thần Phủ chỉ thể hiện tiềm lực của một người là lớn hay nhỏ. Nhưng nếu trong tương lai, người có Thần Phủ cấp thấp lại có tính bền dẻo, có cơ duyên, thì chưa chắc đã yếu hơn những người có Thần Phủ cấp cao.
- Dù chỉ là hạ phẩm nhưng cũng là Thần Phủ cấp chín, mạnh hơn nhiều so với Thần Phủ cấp tám rồi. Diệp sư tỷ chớ nói như vậy nhằm chế giễu ta. -Y Thu Thủy cười trêu.
Diệp Băng Lăng ngượng ngùng nói:
- Ta cũng không có ý như vậy.
Có thể nhìn ra, nếu bàn về tài khéo ăn khéo nói thì Diệp Băng Lăng còn kém xa Y Thu Thủy. Nhưng đây cũng là chuyện hiển nhiên, phải biết tại Tiểu Huyền châu thì một mình Y Thu Thủy có thể quản lý toàn bộ Y gia đâu ra đấy cơ mà.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đã đi tới một khu vực hồ nước rộng lớn. Tại trung tâm của hồ là một tòa lầu các đứng sừng sững, dòng người ra vào chỗ cửa lớn lầu các rất nhiều, đặc biệt náo nhiệt.
- Đây là Sự Vụ các của Phong đảo, cũng là nơi đệ tử có thể nhận lương tháng cùng xác nhận nhiệm vụ.
Diệp Băng Lăng dẫn theo hai người đi qua cầu đá, tiến vào lầu các, sau đó đi tới trước một quầy hàng, phía sau quầy có một lão giả còn đang ngủ gật. Diệp Băng Lăng cung kính nói:
- Vương lão, đây là phó các chủ mới tới, đến đây để nhận lệnh bài thân phận cùng tiền lương.
Lão giả được gọi là Vương lão nghe có người gọi, dụi dụi mắt, nhìn Chu Nguyên một chút, nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Nghe nói là người được đại nhân Si Tinh tự mình khâm điểm à?
Chưa chờ Chu Nguyên trả lời, ông ta đã vung tay áo lên, liền thấy có mấy vật phẩm xuất hiện ở trên quầy.
Diệp Băng Lăng lấy ra một cái lệnh bài màu vàng từ trong đó. Trên lệnh bài có khắc một chữ "Phong" theo phong cách cổ xưa, xung quanh là từng đường họa tiết cổ lão, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Đây là lệnh bài phó các chủ của cậu. Bên ngoài Phong đảo có kết giới Phong Bạo. Về sau cậu không cần có Y Diêm trưởng lão hộ tống cũng có thể vào ra an toàn. -Diệp Băng Lăng đưa lệnh bài cho Chu Nguyên.
Chu Nguyên vội vàng tiếp nhận, cầm vào tay thì thấy hơi lạnh buốt, trong đó ẩn chứa từng đợt dao động nguyên khí.
- Ngoài ra còn có tiền lương tháng này. Cậu là phó các chủ, được nhận tổng cộng 250 phần bảo dược Thần Phủ thượng phẩm. -Diệp Băng Lăng lại lấy ra một cái túi Càn Khôn nho nhỏ.
- 250 phần bảo dược Thần Phủ thượng phẩm cơ à?! -Chu Nguyên vui vô cùng, trong mắt không nhịn được tỏa ra ánh sáng. Hắn không ngờ cấp độ đãi ngộ của phó các chủ lại cao tới thế, chỉ một tháng liền có thể nhận được nhiều bảo dược như vậy.
Cái này còn lời hơn so với làm tay đánh cho Y gia!
Có nguồn cung cấp bảo dược Thần Phủ ổn định thế này, hắn đã có thể an tâm tu luyện rồi!
Diệp Băng Lăng nhìn thấy bộ dáng mừng rỡ của Chu Nguyên, hơi lắc đầu, sau đó lại đưa ra một đống đồ vật có hình dáng như tiền tệ, nói:
- Mặc dù bảo dược Thần Phủ tốt, nhưng cũng không phải là nguyên nhân mà vô số thiên kiêu của Thương Uyên vực muốn gia nhập vào bốn các...
- Bọn họ muốn gia nhập vào đây là vì cái này.
Diệp Băng Lăng đưa tay ra, để lộ ra những viên tinh thạch trong suốt tròn trịa như tiền đồng kia.
Diệp Băng Lăng nhìn những viên thạch tròn vo này, dù cho lãnh đạm như nàng cũng không khỏi cười nhẹ.
- Đây là cái gì? -Chu Nguyên rất hiếu kỳ, không biết là cái gì mà lại có lực hấp dẫn còn hơn cả bảo dược Thần Phủ?
Diệp Băng Lăng búng tay một cái, một viên tinh thạch liền bay lên, vẽ nên một đường vòng cung trên không trung, rơi về phía Chu Nguyên.
- Đây là Quy Nguyên bảo tệ, là đặc sản mà chỉ bốn các của Thương Uyên vực chúng ta có...