Viên bảo tệ sáng chói lướt qua không trung, rơi vào trong tay Chu Nguyên. Hắn tràn đầy tò mò quan sát viên bảo tệ này, chất liệu của nó có vẻ là một loại thủy tinh kỳ lạ, óng ánh sáng long lanh. Ở mặt phía trước của viên bảo tệ có khắc rõ hình của một ngọn tháp kỳ lạ, phía trên ngọn tháp có hình của một vầng mặt trời sáng chói.
- Quy Nguyên bảo tệ?
Chu Nguyên vuốt vuốt bảo tệ trong tay, không cảm nhận được bất kì ba động nguyên khí nào phát ra từ nó, thế là nghi ngờ hỏi:
- Cái này có tác dụng gì?
Nghe ý nói của Diệp Băng Lăng, rất nhiều thiên kiêu Thần Phủ cảnh của Thương Uyên vực đều là vì vật này mà tới bốn các?
Diệp Băng Lăng kỳ quái nhìn Chu Nguyên một chút, lại còn có người trong Thương Uyên vực mà lại không biết tới cái này?
- Tại vị trí trung ương nằm cách bốn hòn đảo Phong, Lâm, Hỏa, Sơn có một hòn đảo cực kỳ đặc thù, ở trên hòn đảo này có một ngọn tháp, tên là Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, tháp này chính là vật do Thương Uyên Đại Tôn tự mình luyện chế. -Y Thu Thủy đứng bên cạnh Chu Nguyên kịp thời giải thích.
- Tứ Linh Quy Nguyên Tháp... -Chu Nguyên tự nói.
- Trong Tứ Linh Quy Nguyên Tháp chia là bốn khu vực chính, theo thứ tự là Phong Vực, Lâm Vực, Hỏa Vực, Sơn Vực. -Nói tới đây, Y Thu Thủy cười khẽ một tiếng, nói:
- Chắc hẳn huynh đã nhìn ra, tên của bốn các được đặt theo tên của bốn khu vực này.
- Tứ Linh Quy Nguyên Tháp có thể trợ giúp tu luyện à? -Chu Nguyên hỏi.
Diệp Băng Lăng tiếp lời:
- Cũng không đơn thuần là một chỗ tu luyện.
- Nói như thế nào đây...
Nàng nghĩ nghĩ, nói:
- Mục đích cuối cùng nhất khi chúng ta tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp là để đạt được một đạo Nguyên văn.
- Nguyên văn? -Chu Nguyên nhíu mày, có chút không hiểu.
- Một đạo Nguyên văn vĩnh cửu.
Câu nói tiếp theo của Diệp Băng Lăng làm cho Chu Nguyên vô cùng sợ hãi, vội hỏi lại:
- Nguyên văn vĩnh cửu?! Làm sao có thể?
Chu Nguyên biết Nguyên văn cũng có thể khắc họa lên thân thể, nhằm tăng cường thực lực bản thân. Nhưng những Nguyên văn này đều chỉ tồn tại được trong một thời gian nhất đinh, sau khi sử dụng, chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Về phần Nguyên văn vĩnh cửu... Có lẽ chỉ có một vài Nguyên văn cổ xưa cực kỳ đỉnh tiêm mới có thể tồn tại vĩnh viễn!
Nhưng nghe như lời Diệp Băng Lăng nói, mỗi người tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp kia lại đều có cơ hội nhận được một loại Nguyên văn vĩnh cửu?!
Đây là điều rất phi lý, dù sao Chu Nguyên cũng coi là có trình độ nhất định trên phương diện Nguyên văn, thế nhưng lại chưa bao giờ nghe thấy vấn đề thế này.
- Ta cũng không hiểu nguyên lý cụ thể là gì, dù sao đây cũng là tác phẩm do Thương Uyên Đại Tôn để lại năm đó.
- Trong Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, có bốn đạo Nguyên văn cổ, theo thứ tự là Phong Linh văn, Lâm Linh văn, Hỏa Linh văn, và Sơn Linh văn...
- Ví như ở bên trong Phong Vực của Phong các chúng ta có Thiên Linh Cương Phong tồn tại tàn phá quanh năm. Dưới sự bào mòn của những cương phong kia, thân xác cùng thần hồn sẽ phải chịu nỗi đau đớn như vạn đao xuyên thân. Tuy nhiên một khi có thể chịu đựng được liền có thể khắc dấu Nguyên ngấn ẩn giấu trong Thiên Linh Cương Phong vào trong thân thể. Đợi đến lúc những Nguyên ngấn này càng ngày càng nhiều, trở nên hoàn chỉnh, sẽ hình thành một đạo Nguyên văn - Phong Linh văn.
- Phong Linh văn có mạnh không? -Chu Nguyên hỏi.
Diệp Băng Lăng nói:
- Phong Linh văn có thể tăng tốc độ tự thân, Lâm Linh văn có thể tăng tốc độ hồi phục của thân thể, Hỏa Linh văn có thể làm nguyên khí ẩn chứa bạo kình, Sơn Linh văn có thể tăng độ phòng ngự của thân thể.
- Nhưng quan trọng nhất là cả bốn đạo Nguyên văn đều có thể làm cho nguyên khí tự thân được tăng cường.
Nói tới đây, Diệp Băng Lăng đưa tay phải ra, chỉ thấy bàn tay nàng trắng nõn như ngọc, tựa như lóe ra ánh sáng, làm cho người ta chỉ muốn thưởng thức vuốt ve.
Nhưng Chu Nguyên lại nhìn rất nghiêm túc, dục vọng cầu sinh khiến cho hắn không dám nhìn lung tung, mặc dù trong lòng không nhịn được khen ngợi bàn tay nhỏ hoàn mỹ trước mặt.
Diệp Băng Lăng khá hài lòng đối với biểu hiện này của Chu Nguyên, nhớ tới rất nhiều tên nam nhân khi nhìn tay nàng đều mặt đỏ tới mang tai, chắc hẳn lại nghĩ tới thứ bẩn thỉu gì đó đây!
Nơi đầu ngón tay thon dài của Diệp Băng Lăng dần ngưng tụ nguyên khí băng hàn. Cùng lúc đó, trên mu bàn tay của nàng hiện lên vầng sáng xanh, dần dần ngưng tụ, cuối cùng tạo thành một đạo Nguyên văn thần bí màu xanh không hoàn chỉnh.
Ông!
Nguyên văn lấp lóe, nguyên khí nơi đầu ngón tay Diệp Băng Lăng bắn ra. Trong chớp mắt ấy, Chu Nguyên có thể cảm nhận được rõ ràng là cường độ của đạo nguyên khí đã được tăng cường ở một mức nhất định.
- Bây giờ ta cũng mới chỉ hoàn thành được một nửa Phong Linh văn thôi... Nhưng nếu dựa trên số lượng tinh thể nguyên khí để ước chừng độ tăng lên của cường độ nguyên khí thì một nửa Phong Linh văn giúp ta có sức mạnh như khi có thêm một triệu viên tinh thể nguyên khí. -Diệp Băng Lăng nói.
Mặc dù nguyên khí tự thân của Diệp Băng Lăng đã ở mức hơn ngàn vạn (10 triệu) tinh thể nguyên khí, nhưng độ tăng 1 triệu này vẫn không thể coi thường.
Chu Nguyên vô cùng chấn động, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Chỉ một đạo Nguyên văn không hoàn chỉnh liền có thể sánh ngang với khi tăng thêm một triệu viên tinh thể nguyên khí?!
Vậy nếu như đạt tới mức độ hoàn chỉnh thì chẳng phải là có thể đạt tới mục tiêu sánh ngang hai triệu viên?!
Phải biết bây giờ độ tích lũy nguyên khí của Chu Nguyên chỉ ở mức 8 triệu viên tinh thể nguyên khí mà thôi. Thế mà giờ chỉ cần khắc một đạo Phong Linh văn liền có thể tăng lên sức mạnh sánh ngang với một phần tư độ tích lũy của hắn?!
Lúc này, cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao mà vô số thiên kiêu Thần Phủ cảnh của Thương Uyên vực lại muốn gia nhập vào bốn các Phong Lâm Hỏa Sơn rồi.
Chỉ cần mang trong người Nguyên văn thần dị như vậy, vậy nếu chiến đấu cùng với đối thủ ngang cấp thì sẽ chiếm lấy ưu thế tuyệt đối.
Nhìn thấy bộ dáng rung động của Chu Nguyên, Diệp Băng Lăng khẽ cười một tiếng, nói:
- Có thể nói Tứ Linh Quy Nguyên Tháp chính là tồn tại độc nhất trong cả Hỗn Nguyên Thiên. Nếu như không có tài nghệ siêu phàm nhập thánh của Thương Uyên Đại Tôn thì rất khó có thể có được một mảnh đất thần diệu như vậy.
Chu Nguyên cảm thán một tiếng, nói:
- Đúng là rất lợi hại...
Hơi dừng một chút, Chu Nguyên đột nhiên hỏi:
- Một người có thể thu hoạch được nhiều Nguyên văn cổ không?
Diệp Băng Lăng gật đầu:
- Đương nhiên có thể. Nhưng theo quy định thì chỉ khi ngưng tụ ra đạo Nguyên văn hoàn chỉnh của khu vực của mình thì mới được tiến về các vực khác.
- Cũng có nghĩa là một người có thể có cả bốn Nguyên văn? Vậy đến lúc đó độ tăng lên sẽ khủng bố tới cỡ nào?! -Chu Nguyên không nhịn được nói. Một đạo tăng lên hai triệu, vậy bốn đạo tăng lên tới tám triệu viên tinh thể nguyên khí rồi?!
Nhưng mà hắn vừa nói ra miệng, ngay cả Diệp Băng Lăng cũng không nhịn được cười một tiếng, lắc đầu.
- Xùy, tên tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất rộng.
Một tiếng nói vang lên, người nói chính là lão giả ngồi ngáp ngủ sau quầy - Vương lão:
- Ngươi cho rằng ngưng tụ ra được Phong Linh văn hoàn chỉnh mà dễ lắm à? Hỏi một chút xem Diệp Băng Lăng phải mất bao lâu mới ngưng tụ ra một nửa Phong Linh văn đi!
Diệp Băng Lăng mấp máy môi, nói:
- Một năm rưỡi.
- Còn một điểm quan trọng nhất chính là, tổng thời gian nhiều nhất mà một người có thể tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp là ba năm. Một khi đạt tới lượng thời gian này thì không còn cơ hội được vào nữa.
- Trong thế hệ này, chỉ có các chủ ba các kia là thành công ngưng tụ ra một đạo Linh văn hoàn chỉnh, mà Phong các chúng ta thì kém hơn, chỉ có Trần Bắc Phong là coi như ngưng tụ ra được một nửa Phong Linh văn.
Chu Nguyên sững sờ, không hiểu hỏi:
- Vì sao lại có sự hạn chế này?
Vương lão chậm rãi nói:
- Khi tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, thân tháp sẽ hút một chút huyết khí cùng lực lượng thần hồn của các ngươi để làm nguyên liệu cho công việc không ngừng ghi khắc những Nguyên ngấn kia, tạo điều kiện cho người đến sau ngưng tụ.
- Dựa theo kết quả thử nghiệm, một người chỉ có thể tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp trong khoảng thời gian tối đa là ba năm. Nếu như quá thời hạn này, huyết khí cùng thần hồn sẽ phải chịu thương tổn không cách nào chữa trị được.
- Trong thiên địa này không có gì là cho không, muốn lấy được thì cần phải chịu mất đi.
Lúc này Chu Nguyên mới chợt hiểu, thì ra Nguyên lý của Tứ Linh Quy Nguyên Tháp là hiến tế khí huyết cùng thần hồn của người tiến vào để vận chuyển.
Chỉ là có lẽ còn có rất nhiều nguyên nhân khác nữa, nhưng với trình độ bây giờ của hắn thì còn chưa đủ để hiểu được.
Thế nhưng chỉ với thời gian ba năm là rất khó có khả năng ngưng tụ ra được bốn đạo Nguyên văn cổ. Thảo nào Diệp Băng Lăng lại bật cười, chắc là cảm thấy hắn quá ngây thơ.
Nhưng cho dù chỉ ngưng tụ được một đạo Nguyên văn hoàn chỉnh thì lợi ích nhận được cũng là cực lớn...
Nếu vậy...
Ánh mắt Chu Nguyên tràn đầy lửa nóng, tung tung viên bảo tệ như thủy tinh trong tay, nói:
- Đây hẳn là đồ vật cần phải có để tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp hả?
- Sau khi tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, đốt Quy Nguyên bảo tệ thì mới có thể thu hút những lực lượng ẩn chứa Nguyên ngấn kia. Thiêu đốt càng nhiều bảo tệ thì lượng Nguyên ngấn bị thu hút càng nhiều. Nếu như không có nó thì dù cho có tiến vào Tứ Linh Quy Nguyên Tháp thì cũng không thể ngưng tụ Nguyên văn cổ. -Diệp Băng Lăng gật đầu nói.
- Mỗi tháng, một thành viên phổ thông chỉ có thể nhận được 20 viên Quy Nguyên bảo tệ, mà cậu là phó các chủ, mỗi tháng có thể nhận lấy 80 viên. Nếu muốn có nhiều hơn thì cũng chỉ có cách giao dịch với người khác hoặc hoàn thành nhiệm vụ rồi đổi lấy.
Chu Nguyên thở ra một hơi, nhìn viên bảo tệ sáng lấp lánh trong tay, cuối cùng hiểu rõ vì sao ngay cả người lãnh đạm như Diệp Băng Lăng cũng phải tươi cười khi nhìn thấy nó.
Bởi vì nó...đáng yêu tới mức người ta chẳng muốn buông tay cơ mà!
Trải qua giới thiệu của Diệp Băng Lăng, trong lòng Chu Nguyên đã dâng lên niềm hiếu kỳ mãnh liệt với Tứ Linh Quy Nguyên Tháp kia. Bây giờ hắn đã có mục tiêu nhỏ cho tương lai rồi...
Đó chính là, khắc ra một cái Phong Linh văn hoàn chỉnh cái đã!