Bốn người Chu Nguyên nhanh chóng đáp xuống quảng trường hình tròn ở giữa công trình kiến trúc khổng lồ kia.
Chu Nguyên có thể nhìn thấy chỗ biên giới của quảng trường hình tròn có mấy tòa nhà giống như là quán rượu, từ trong đó có mùi rượu cùng mùi đồ ăn bay ra, nhìn cảnh tượng người đến người đi tấp nập kia thì hiển nhiên quán rượu ở đây làm ăn khá tốt.
Mà sân rộng thì là bị phân cách ra bởi một con đường rộng rãi, trên đường phố dòng người đi lại tấp nập, mà hai bên đường là cửa hàng nho nhỏ dùng đá xanh dựng thành.
Nhưng mà chủ của những cửa hàng lại không phải là thương nhân, xem số tuổi cùng với huy chương trước ngực của bọn họ thì những người này rõ ràng chính là thành viên bên trong bốn các.
- Đến nhìn một chút xem, Bảo dược Thần Phủ thượng phẩm chất lượng cao đây, ba phần Bảo dược đổi lấy một miếng Quy Nguyên bảo tệ!
- Xem đây Thiên Nguyên Binh xếp hàng Hạ phẩm, Thiết Ma Bọ Cạp Đao, một khi thúc dục nó thì lưỡi đao có thể phóng thích độc của Thiết Ma Bọ Cạp, chỉ cần chém vào người là sẽ khiến da thịt thối rữa, vô cùng bá đạo, chỉ cần ba trăm tám mươi miếng Quy Nguyên bảo tệ!
- Bổn điếm cung cấp Quy Nguyên bảo tệ, mọi người có thể lấy Nguyên Tinh để trao đổi, một triệu Nguyên Tinh đổi một miếng Quy Nguyên bảo tệ.
- Bản thiếu của Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Hạ phẩm chỉ có giá 100 miếng Quy Nguyên bảo tệ. Mau lại xem đi!
- Xích Mãng Tâm Tinh, Nguyên tài có thể dùng để rèn luyện nguyên khí thuộc tính Hỏa, là thiên tài địa bảo hiếm thấy, chỉ cần 300 miếng Quy Nguyên bảo tệ mà thôi!
- Huyền Thể Đan chính là đan dược cực phẩm dùng để tôi luyện thân thể, đang trong thời kỳ đại hạ giá, một viên chỉ có giá tám mươi miếng Quy Nguyên bảo tệ mà thôi!
- ...
Chu Nguyên đứng trên một con đường, nghe vô số tiếng thét to vang lên ở xung quanh mà ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm. Hiển nhiên là chính hắn cũng không có nghĩ đến chỗ này vậy mà sẽ náo nhiệt như thế. Hơn nữa chuyện làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc chính là cơ hồ tất cả mọi người đều dùng Quy Nguyên bảo tệ làm đồng tiền chung.
- Hiện tại, Chu huynh đã biết rõ sự trọng yếu của Quy Nguyên bảo tệ ở bên trong bốn các rồi chứ?
Ở một bên, Diệp Băng Lăng cười nói.
- Ở những chỗ khác, Quy Nguyên bảo tệ có thể không đáng một đồng, nhưng mà ở chỗ này, nó lại là bảo bối mà tất cả mọi người đều nhớ mãi không quên. Bởi vì chỉ khi nào có được đầy đủ Quy Nguyên bảo tệ thì chúng ta mới có thể ngưng luyện ra cổ Nguyên văn.
Chu Nguyên không nhịn được cảm thán một câu. Hắn đã nhìn ra được, số Quy Nguyên bảo tệ mà thành viên của bốn các được lĩnh mỗi tháng cũng không đủ dùng, muốn đạt được thêm nữa thì cũng chỉ có thể giao dịch trao đổi như này hoặc là hoàn thành nhiệm vụ để nhận thưởng.
Mà bởi vì khống chế được con đường này, Thiên Uyên Động Thiên có thể nắm giữ tất cả thiên kiêu Thần Phủ Cảnh của Thiên Uyên Vực ở trong tay.
Thủ đoạn của sư phụ thật sự là quá cao cường.
- Đi thôi. Phong vực chính là tòa tháp màu xanh da trời ở phía Bắc kia.
Diệp Băng Lăng cho ba người Chu Nguyên nhìn một hồi, sau đó liền quay người đi về phía một cây cầu đá.
Mà phía cuối của cây cầu đá này là một tòa tháp khổng lồ màu xanh da trời.
Diệp Băng Lăng mang theo ba người Chu Nguyên đi dọc theo cầu đá, đi vào trong tòa tháp màu xanh da trời mà bọn họ đã nhìn lúc trước, chỉ thấy được cửa tháp mở rộng, hình thành màn hào quang màu xanh da trời. Lúc này, ở chỗ màn hào quang màu xanh da trời, có vô số bóng người không ngừng đi ra đi vào.
Một phần lớn trong số họ đều thành viên của Phong Các. Nhìn thấy Diệp Băng Lăng, bọn họ đều cung kính ôm quyền hành lễ, nhưng mà đợi đến khi trông thấy Chu Nguyên thì là nhìn không chớp mắt rồi rời đi.
Hiển nhiên là Chu Nguyên, vị Phó Các chủ mới nhảy dù đến này cũng không được lòng người.
Diệp Băng Lăng cũng không để ý tới bọn họ, chỉ là quay sang nói với ba người Chu Nguyên:
- Mọi người cũng tiến vào thôi. Lúc đầu, khi mới tiến vào thì huyết khí cùng thần hồn trong cơ thể sẽ bị Quy Nguyên Tháp hút ra một tia, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến chúng ta.
Nói xong, nàng dẫn đầu bước vào bên trong màn sáng, chỉ thấy màn sáng hơi chấn động, bóng hình xinh đẹp của Diệp Băng Lăng đã biến mất không thấy gì nữa.
Ba người Chu Nguyên, Y Thu Thủy, Liễu Chi Huyền liếc nhìn nhau, cũng nhìn ra sự kích động trong mắt đối phương. Sau đó ba người cười cười, bước chân vào bên trong màn sáng, màn sáng hơi chấn động, thân hình của bọn họ cũng lập tức biến mất.
Mà sau khi bốn người Chu Nguyên đi vào bên trong màn sáng, trong một gian phòng trang nhã của một quán rượu trên quảng trường, mấy ánh mắt thu hồi trở lại.
- Tiểu tử kia chính là Phó Các chủ mới tới của Phong Các hay sao?
Một tiếng cười ngả ngớn vang lên, đó là một thanh niên mặc áo bào màu đỏ, lúc này trên mặt hắn đang nở nụ cười khinh thường.
- Đúng vậy. Vương Trần sư huynh, hắn chính là người đã phế đi một cánh tay của Mạc Uyên sư huynh, vốn dĩ là Cổ Tỉ sư thúc thấy hắn có thiên phú không tồi, muốn thu hắn vào thành đệ tử của Thiên Linh Tông chúng ta, kết quả tiểu tử này là vô cùng cuồng vọng, trực tiếp cự tuyệt rồi.
- Về sau, ngay cả Cổ Diễm phủ chủ đều lộ diện, nhưng không biết tại sao tiểu tử này lại được Hi Tinh đại nhân ủng hộ, không những không có đuổi hắn ra Thiên Uyên Động Thiên, còn phong cho hắn làm Phó Các chủ của Phong Các.
Ở bên cạnh thanh niên mặc áo bào màu đỏ, một người cười lạnh lên tiếng, người này cũng không xa lạ gì, đúng là Khâu Lăng của Khâu gia.
Mà thanh niên có tên Vương Trần kia chính là Phó Các chủ của Hỏa Các, địa vị cực cao, ở trong bốn các cũng có danh tiếng không nhỏ.
Nghe Khâu Lăng nói vậy, Vương Trần cười lắc đầu, nói:
- Chỉ là một Thần Phủ Cảnh trung kỳ mà thôi, Cổ Tỉ sư thúc tốn công như vậy làm gi?
- Chẳng lẽ Cổ Tỉ sư thúc coi Xích Hỏa Phủ chúng ta thành chỗ thu nhận rác rưởi hay sao?
- Nhưng mà gia hỏa không biết trời cao đất rộng như thế này thật đúng là thiếu giáo huấn.
Vừa dứt lời, Vương Trần quay đầu, nhìn về phía một người khác trong gian phòng, cười nói:
- Trần Bắc Phong Phó Các chủ thấy ta nói có đúng hay không?
Bóng người kia dĩ nhiên là một vị Phó Các chủ khác của Phong Các, Trần Bắc Phong.
Trần Bắc Phong bình tĩnh uống trà, nói với thần sắc thản nhiên:
- Một Phó Các chủ mới tới mà thôi! Hôm qua, tiểu tử này còn mạnh mẽ ra tay, biểu diễn một màn giết gà dọa khỉ cũng khá buồn cười.
Sau đó, Trần Bắc Phong nhìn qua Kim Đằng đang có sắc mặt âm trầm ở bên cạnh, nói:
- Lại nói tiếp cũng là do ngươi không đủ cẩn thận. Kỳ thật thực lực của tiểu tử kia cũng không cao hơn ngươi bao nhiêu, nhưng mà ngươi … Chưa kể đến ngay cả Phong Linh văn ngươi cũng chưa từng kịp thi triển ...
Nghe Trần Bắc Phong nói vậy, sắc mặt của Kim Đằng lại càng thêm âm trầm, hắn nói:
- Nếu như lúc đó ta có thể thúc dục Phong Linh văn, hắn muốn thắng ta cũng không dễ dàng như vậy.
Vương Trần kia cười híp mắt nói:
- Các ngươi muốn biện pháp thu thập hắn một chút đi. Hôm nay, hắn đi Phong vực, Hỏa Các chúng ta cũng khó làm gì được hắn.
Dứt lời, hắn vặn eo bẻ cổ, nói sang chuyện khác. Hiển nhiên là, theo hắn thấy, Chu Nguyên cũng không đáng để hắn tự mình động thủ, nếu như không phải Cổ Tỉ sư thúc lên tiếng thì hắn cũng không có hứng thú ở chỗ này nhìn chằm chằm vào người mới như Chu Nguyên.
- Chuyện đơn giản mà thôi.
Trần Bắc Phong liếc nhìn Kim Đằng, nói:
- Kim Đằng, ta sẽ phái hai người Lâm Tranh, Ngô Đao đi theo ngươi. Ba người các ngươi tiến vào Phong vực, âm thầm tìm đến Chu Nguyên, dùng thực lực của ba người các ngươi mà muốn thu thập hắn có lẽ cũng không phải chuyện gì khó.
- Hôm qua hắn mới nhận được tám mươi miếng Quy Nguyên bảo tệ, nếu như các ngươi cướp đoạt được thì cũng là một thu hoạch không nhỏ.
Nghe Trần Bắc Phong nói vậy, Kim Đằng có chút do dự nói:
- Cướp đoạt của Phó Các chủ, chỉ sợ sẽ phải chịu phạt.
Trần Bắc Phong nở nụ cười khinh miệt, nói:
- Chỉ là chút hình phạt nhỏ thôi, không coi vào đâu, có ta ở đây thì sao các ngươi bị phạt nặng được. Hơn nữa nếu như hắn thật sự bị các ngươi cướp đoạt thì ngươi cảm thấy hắn có mặt mũi nói ra sao? Một vị Phó Các chủ bị người phía dưới cướp đoạt, nếu như truyền đi, thanh danh của hắn coi như là triệt để mất hết.
- Cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ tự ăn mà thôi.
Ở một bên, nghe Trần Bắc Phong nói vậy, Vương Trần, Khâu Lăng đều không nhịn được cười ra tiếng.
- Trần huynh, chiêu này của huynh ngược lại là đủ âm tàn, Ha ha ha. Đường đường là Phó Các chủ lại bị người phía dưới cướp đoạt, nếu truyền ra ... ta muốn xem hắn còn có thể diện giữ chức Phó Các chủ này hay không.
Kim Đằng cũng cắn răng gật gật đầu. Lâm Tranh cùng Ngô Đao là tâm phúc lâu năm do Trần Bắc Phong bồi dưỡng, thực lực cũng không yếu hơn hắn, nếu như ba người liên thủ thì tất nhiên có thể đối phó Chu Nguyên.
- Tốt, ta sẽ đi an bài.
Dứt lời, Kim Đằng đã đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy Kim Đằng đã rời đi, Trần Bắc Phong quay sang cười nói với Vương Trần:
- Vương huynh, xem ra hôm nay chúng ta có trò hay để nhìn rồi.
Vương Trần cười tủm tỉm gật đầu.
Xem ra vị Phó Các chủ mới nhậm chức kia của Phong Các đúng là rất xui xẻo, vị trí còn không có ngồi ấm chỗ thì tiếng xấu đã lan xa rồi.