Khi thân thể Chu Nguyên vừa đi xuyên qua màn sáng thì chỉ trong nháy mắt, hắn có thể cảm giác được rõ ràng thần hồn trong mi tâm của mình khẽ run lên, một tia sức mạnh thần hồn cùng khí huyết ẩn chứa trong cơ thể đồng thời bị hút ra.
Chu Nguyên chỉ cảm thấy hơi choáng váng một lúc rồi nhanh chóng khôi phục lại.
Mà vào lúc này cảnh tượng trước mắt hắn cũng xuất hiện biến hóa.
Chỗ hắn đang đứng là một bệ đá khổng lồ ở cách mặt đất trăm trượng, phía sau có màn sáng khổng lồ đang không ngừng lóe lên, có từng bóng người từ trong đó bước ra.
Hiển nhiên nơi đây là Phong vực bên trong Tứ Linh Quy Nguyên Tháp rồi.
Nhìn quanh một lần, Chu Nguyên thấy được bên trog Phong vực này chỉ toàn là những ngọn núi trụi lủi, không có cây cối gì. Những ngọn núi này có màu vàng sậm, từ xa nhìn lại thì tựa như là những ngón tay của người khổng lồ đứng sừng sững ở giữa trời đất, tản ra một loại khí tức cổ xưa.
Chu Nguyên nhìn qua Phong vực này, đột nhiên cảm giác được một luồng chấn động làm cho người ta cảm thấy sợ hãi xuất hiện ở trên không, hắn ngẩng đầu nhìn lên và con ngươi lập tức co rụt lại.
Chỉ thấy được ở trên không trung, một cơn lốc xoáy màu xanh da trời giống như là con rồng khổng lồ xuất hiện, hơn nữa còn đang không ngừng khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Một luồng khí tức khủng bố đến không có cách nào để hình dung mơ hồ phát ra.
- Kia chính là Thiên Linh Cương Phong của Phong tầng.
Từ sau lưng Chu Nguyên, có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Băng Lăng truyền đến:
- Cho nên các ngươi phải luôn nhớ kỹ, ở trong Phong vực không thể bay cao, nếu không một khi lỡ bay vào bên trong Phong tầng thì đừng nói là Thần Phủ Cảnh, coi như là cường giả Thiên Dương Cảnh đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nghe Diệp Băng Lăng nói thế, Chu Nguyên khẽ rùng mình rồi trịnh trọng gật đầu, từ chấn động khủng bố kia thì hắn không chút nghi ngờ uy năng ở trong đó đủ để giết chết mình đến cả ngàn lần.
Đột nhiên, Chu Nguyên phát hiện từ bên trong Phong tầng thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió màu xanh da trời gào thét lao xuống, tựa như một cái vòi rồng nho nhỏ xẹt qua bầu trời.
- Kia là có người đang sử dụng Quy Nguyên bảo tệ, thu hút Thiên Linh Cương Phong.
Diệp Băng Lăng thản nhiên nói:
- Hiện tại, chúng ta cũng chia nhau ra thôi. Mỗi người đều tự tìm một chỗ không người sử dụng Quy Nguyên bảo tệ để thu hút Thiên Linh Cương Phong mà tu luyện.
- Mặt khác, giữa mỗi người nên có một khoảng cách nhất định, không nên quá đứng gần nhau. Bởi vì Thiên Linh Cương Phong bị thu hút xuống cũng sẽ không nhận mặt, chỉ nhận vị trí, cho nên nếu như hai người đứng gần nhau quá thì Thiên Linh Cương Phong cuả người này dễ bị người khác hấp thu, dễ dàng sinh ra tranh chấp.
Vừa dứt lời, nàng cũng không nói thêm lời, thân thể mềm mại khẽ động, cưỡi đám mây bằng nguyên khí bay lên trời, nhanh chóng đi về một hướng.
Ba người Chu Nguyên, Y Thu Thủy, Liễu Chi Huyền nhìn thấy nàng rời đi, cũng không có kéo dài, ba người đồng thời rời khỏi bệ đá khổng lồ này.
Ba người bảo trì bay ở tầng trời thấp, một đường đi qua có thể nhìn thấy trên không ít đỉnh núi đều có bóng người đang ngồi, nhìn thấy bọn họ sử dụng Quy Nguyên bảo tệ, từng luồng Thiên Linh Cương Phong không ngừng từ trên trời giáng xuống, chui vào trong cơ thể của bọn họ.
Sau khi bay được một lúc, Y Thu Thủy cùng Liễu Chi Huyền đều tự tìm một chỗ vắng vẻ, không người đáp xuống.
Chu Nguyên nhớ kỹ lời nhắc nhở lúc trước của Diệp Băng Lăng, cho nên tìm một chỗ cách Y Thu Thủy và Liễu Chi Huyền hơi xa một chút rồi đáp xuống.
Chỗ mà hắn lựa chọn là một sơn cốc hoang vu, đầy đá vụn.
Chu Nguyên khoanh chân ngồi xuống trên mặt một tảng đá khá bằng phẳng, hắn cũng không có vội vã sử dụng Quy Nguyên bảo tệ, mà là nhắm mắt điều chỉnh trạng thái của bản thân, đợi đến khi nguyên khí trong cơ thể đều bình ổn, hắn mới vươn tay, vỗ vào Túi Trữ Vật ở bên hông.
Một miếng Quy Nguyên bảo tệ như thủy tinh xuất hiện trên ngón tay.
Chu Nguyên tung tung bảo tệ trong tay một lúc, sau đó hai ngón kẹp lấy bảo tệ, dần dần ngưng thần.
Quy Nguyên bảo tệ bắt đầu sáng rực lên. Vào lúc này, Chu Nguyên cảm giác được thần hồn trong mi tâm cùng huyết khí trong cơ thể lại một lần nữa tuôn ra, sau đó hội tụ vào Quy Nguyên bảo tệ trên đầu ngón tay.
Xùy!
Phía trên Quy Nguyên bảo tệ đột nhiên có thêm ngọn lửa màu trắng hiện ra, nhanh chóng bao phủ bảo tệ và đốt cháy nó.
- Nguyên lai là muốn sử dụng Quy Nguyên bảo tệ thì phải tiêu hao huyết khí trong cơ thể cùng sức mạnh thần hồn.
Ánh mắt của Chu Nguyên lóe lên.
Sau khi Bảo tệ bị thiêu đốt thì nó nhanh chóng hóa thành một làn khói xanh lượn lờ rồi chậm rãi bay lên không.
Chu Nguyên hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy được sau khi miếng bảo tệ kia bị thiêu đốt hóa thành khói xanh được khoảng hơn mười giây thì từ bên trong Phong tầng trên không trung liền có thêm một vòi rồng màu xanh da trời gào thét lao xuống.
Vòi rồng màu xanh da trời này chỉ rộng khoảng hơn một trượng, dài ước chừng khỏang bốn năm trượng, từ xa nhìn lại, giống như một con trăn màu xanh da trời đang di chuyển trên không trung.
Vòi rồng màu xanh da trời gào thét rơi xuống, sau đó lao thẳng tới vị trí đầu ngón tay vừa cầm bảo tệ của Chu Nguyên.
Chu Nguyên thấy thế, vội vàng tập trung tinh thần, cẩn thận đối đãi.
Thiên Linh Cương Phong biến thành vòi rồng màu xanh da trời gào thét lao tới, nhanh chóng bao phủ Chu Nguyên vào trong đó, chỉ trong nháy mắt, gió xoáy lăng lệ, ác liệt không lưu tình chút nào xẹt qua thân hình của Chu Nguyên.
Xuy xuy!
Chỉ thấy được trên thân thể của hắn có vô số vết thương lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra ướt đẫm quần áo.
Thần sắc trên mặt Chu Nguyên lập tức trở nên vặn vẹo, hắn cố gắng hít vào mấy hơi, bởi vì giờ phút này, hắn tựa như là đang phải chịu hình phạt vạn đao róc thịt, đau nhức vô cùng kịch liệt.
Mà cái này còn không phải là thứ khiến cho hắn khó chịu nhất, những luồng gió xoáy kia thậm chí còn theo vết thương chui vào trong cơ thể, tàn phá bừa bãi, mặc dù lấy tâm tính của Chu Nguyên thì cũng phải cắn chặt răng, thân thể căng cứng.
Mặc dù đau nhức do gió xoáy mang đến là vô cùng kịch liệt, nhưng Chu Nguyên chung quy lại thì vẫn là người có kinh nghiệm chịu đau, cho nên theo thời gian trôi qua hắn cũng dần làm quen được với cường độ đua nhức này. Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu cảm giác được, lúc Thiên Linh Cương Phong xẹt qua thì giống như là có thêm một thứ gì đó lưu ở trong cơ thể của hắn ...
Những vật kia cực kỳ rất nhỏ, nếu như không phải thần hồn của Chu Nguyên đủ mạnh mẽ cùng với việc hắn hay kiểm tra mỗi một chỗ trong cơ thể theo thói quen thì chắc hẳn cũng khó có thể phát giác.
Chu Nguyên tâm thần khẽ động, thần hồn quét qua thân thể, tiếp theo hắn nhìn thấy một vài điểm sáng màu xanh da trời rất nhỏ lưu động trong người.
Những điểm sáng kia tản ra một loại chấn động huyền diệu mà Chu Nguyên cũng không xa lạ gì đối với lọai chấn động này, bởi vì đây chính là Nguyên ngân, trụ cột của tất cả Nguyên văn ...
Chỉ có điều sự tinh diệu cùng cổ xưa của những Nguyên ngân ở trước mắt này vượt xa những Nguyên ngân mà Chu Nguyên từng thấy.
- Đây chính là Nguyên ngân của Phong Linh văn sao?
Trong lòng của hắn tự nói.
Thiên Linh Cương Phong quấn quanh bên ngoài thân hình của Chu Nguyên ước chừng khỏang mười phút đồng hồ thì cũng từ từ tiêu tán.
Chu Nguyên ngẩng đầu lên, duỗi tay phải ra, chỉ thấy được trên mu bàn tay có tầm mười điểm sáng màu xanh da trời xuất hiện, những điểm sáng này là Nguyên ngân hắn thu hoạch được ở trong Thiên Linh Cương Phong lúc trước, nhưng nếu như muốn dựa theo tiến độ mà tính toán thì chỉ sợ còn chưa đến một phần nghìn hình thái nguyên vẹn Phong Linh văn ...
- Thật không ngờ Nguyên ngân lại khó có thể đạt được như vậy.
Sau khi tự mình thể nghiệm, Chu Nguyên rốt cục cũng đã minh bạch vì cái gì mà qua mấy năm Diệp Băng Lăng lại mới hoàn thành được một nửa Phong Linh văn.
- Thiên Linh Cương Phong cũng tạo thành thương tổn không nhỏ đối với thân thể, người bình thường chỉ sợ không có cách nào để liên tiếp thừa nhận.
Nhìn thoáng qua vết thương trên thân thể, Chu Nguyên lại cười cười, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến những vết thương này không phải là phiền toái quá lớn đối với hắn.
Thái Ất Thanh Mộc Ngân lập tức toả ra sinh cơ bừng bừng, huyết khí bàng bạc chảy xuôi trong người, chỉ trong vòng khoảng mười giây ngắn ngủi, những vết thương dữ tợn trên thân thể của hắn đã hoàn toàn khép lại.
Lúc này, Chu Nguyên đã phát hiện, ở bên trong Phong vực này, huyết khí cùng sức mạnh thần hồn mới là thứ trọng yếu, không chỉ là lúc tiến vào Phong vực bị hút ra, mà ngay cả khi sử dụng Quy Nguyên bảo tệ đều cần coi đây là nhiên liệu.
Thần Phủ Cảnh phổ thông coi như là có được đầy đủ Quy Nguyên bảo tệ nhưng nếu như điều kiện của bản thân không đạt tiêu chuẩn, như vậy cũng rất không có khả năng liên tục sử dụng ...
Nhưng Chu Nguyên lại không nằm trong số này.
Thái Ất Thanh Mộc Ngân trong cơ thể có thể vì cung cấp cho hắn sinh cơ cuồn cuộn để hắn có thể không ngừng chế tạo huyết khí, thần hồn của hắn chính là Thực Cảnh đỉnh phong, khoảng cách để đột phá đến Hóa Cảnh cũng gần trong gang tấc, sức mạnh thần hồn có thể nói là hơn xa những người cùng cấp.
Trong Tứ Linh Quy Nguyên Tháp có ba loại bảo vật trọng yếu nhất là huyết khí, sức mạnh thần hồn, Quy Nguyên bảo tệ.
Mà trong ba loại thì Chu Nguyên đã chiếm cứ hai ưu thế lớn.
Vì vậy, Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, bàn tay vỗ vào Túi Trữ Vật, năm miếng Quy Nguyên bảo tệ hiện ra ở trong tay của hắn, huyết khí cùng sức mạnh thần hồn bắt đầu khởi động, đốt cháy bảo tệ.
Nhìn thấy năm miếng bảo tệ hóa thành khói xanh bay lên không, trong lòng Chu Nguyên cũng có cảm giác đau đớn.
Bởi vì hắn phát hiện, dựa theo tốc độ tu luyện này của hắn thì chỉ sợ không đến năm ngày là hắn có thể xài hết sạch tám mươi miếng Quy Nguyên bảo tệ được lĩnh mỗi tháng rồi.
Cho nên ... Hắn có huyết khí, có sức mạnh thần hồn, thế nhưng mà, hắn không có Quy Nguyên bảo tệ!!
Ông trời sao mà bất công.
Vì cái gì phải đối xử với ta như vậy?
Nhìn qua Thiên Linh Cương Phong cỡ lớn đang gào thét lao xuống từ trên trời, trong nội tâm của Chu Nguyên phiền muộn kêu gào.