Phía trên Phong tầng.
Thần hồn Chu Nguyên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không ngừng bay qua bay lại, tốc độ nhanh như thuấn di. Cảm giác kì lạ này khiến cho Chu Nguyên thử không biết mệt.
Sau một hồi lâu, hắn mới chịu ngừng lại, nhưng trên mặt còn lộ rõ vẻ hưng phấn.
“Sau khi đột phá đến Hóa cảnh, Thần hồn thực sự mạnh hơn rất nhiều so với hồi còn Thực cảnh đỉnh phong.”
“Hơn nữa, cũng càng thực dụng hơn...”
Thần hồn Hóa cảnh có thể biến hóa ngàn vạn loại, có thể dung hòa vào hư không. Nếu dùng nó để thám thính nhìn trộm thì dù cho có là cường giả cảnh giới Thiên Dương cũng khó có thể phát hiện.
Quan trọng nhất là thần hồn Hóa cảnh có thể ngưng tụ ra Hồn Viêm.
Đây là phương thức tấn công chủ yếu nhất của thần hồn ở cấp độ Hóa cảnh. Hơn nữa, vì đặc điểm có thể bao trùm tại bất kì loại Nguyên thuật nào mà Hồn Viêm có thể làm cho sức chiến đấu của Chu Nguyên tăng lên rất nhiều.
Về sau, nếu Chu Nguyên có thể thi triển Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật, thì không chỉ có thể dùng Thiên Giao Khí bổ sung tăng uy lực, mà dùng Hồn Viêm bao trùm lên phía trên thì hiệu quả còn càng mạnh hơn một kiếm đánh bại Kim Đằng lúc trước kia.
Chu Nguyên đã cố gắng thật lâu để có thể đột phá thần hồn tới Hóa cảnh, nhưng hắn vẫn thiếu sót một thời cơ đủ tốt. Mà ngày hôm nay, sau khi nhận được tinh túy thần hồn do Thần Ma tinh luyện ra đã bù đắp thiếu hụt sau cùng của hắn.
Chu Nguyên cố gắng bình ổn lại nỗi lòng, sau đó khom người trước hư ảnh Thần Ma ở nơi xa hư không, cảm kích nói:
- Đa ta Thần Ma tiền bối.
Lúc này, hắn cũng hiểu, tôn Thần Ma này đã có linh tính.
Có lẽ cũng chính bởi vì có linh tính mà nó mới có thể cảm ứng được Chu Nguyên cũng tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp, sau đó gọi dẫn hắn tới đây, tặng cho hắn một phần cơ duyên.
Thần Ma khổng lồ trong hư không Hỗn Độn hơi run nhè nhẹ, tựa như đáp lời.
Chu Nguyên thấy thế, cực kì vui mừng, càng cung kính nói:
- Thưa Thần Ma tiền bối, không biết về sau nếu vãn bối tu luyện ở trong Tứ Linh Quy Nguyên Tháp này mà khô kiệt thần hồn thì có thể được tiền bối ban thưởng một chút tinh túy không?
Những tinh túy này là sản phẩm kết tinh của khí huyết cùng lực lượng thần hồn của vô số người, có ích lợi cực lớn đối với thần hồn. Bản thân Chu Nguyên cũng đã được thể nghiệm sự huyền diệu của nó.
Nếu như có thể được nhận vật này, Chu Nguyên cảm giác hắn sẽ không cần lo lắng thần hồn bị khô kiệt khi tu luyện trong Tứ Linh Quy Nguyên Tháp.
Nghe thấy câu hỏi của Chu Nguyên, dường như Thần Ma trong hư không Hỗn Độn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chấn động một cái.
Chu Nguyên cực kì vui sướng:
- Thần Ma tiền bối, ngài thật là người tốt. Nếu như ngài không ngại, vậy có thể cho vãn bối chút Nguyên ngấn, giúp vãn bối trực tiếp ngưng tụ Phong Linh văn được không?
Oanh!
Thần Ma nghe vậy, kịch liệt chấn động, phát ra âm thanh ầm ầm. Sau đó thần hồn Chu Nguyên lập tức xây xẩm mặt mày, rơi nhanh mà xuống.
Qua mười mấy hơi thở, ý thức của Chu Nguyên mới tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện thần hồn đã về trong thân thể, lúc này đang ngồi trong tầng đại địa phía dưới phong tầng.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn phong tầng màu xanh đen đã khôi phục trạng thái cuồng bạo như ban đầu, lúc này đã không có Thần Ma bảo vệ, hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự khủng bố của tầng gió xoáy trên đầu.
- Hình như mình bị Thần Ma đuổi ra ngoài?!
Chu Nguyên có chút hậm hực, nói thầm:
- Xin chút Nguyên ngấn mà cũng không nỡ cho.
Chu Nguyên thở dài một tiếng, cực kỳ tiếc nuối. Xem ra linh trí của Thần Ma đã không hề thấp, căn bản không bị hắn lừa dối cho trực tiếp ban thưởng Nguyên ngấn. Có lẽ đây cũng là vấn đề nguyên tắc...chứ nếu không thì đã phá hủy tính công bằng của ngọn tháp.
Cũng may Chu Nguyên cũng không quá hi vọng vào việc này, dù sao lần này có thể đột phá lên Hóa cảnh đã là niềm vui ngoài ý muốn.
- Cảm ơn Thần Ma tiền bối, sau này nếu có thời gian, vãn bối sẽ lại tới thăm hỏi ngài! -Thần hồn Chu Nguyên lại bay lên không trung, khom người với phía trên phong tầng, tuy nhiên sau khi lễ xong thì phong tầng cũng không có động tĩnh gì.
Chu Nguyên cũng không thèm để ý, thần hồn hơi chao đảo, sau đó hóa thành chùm sáng nhỏ quay trở lại thân thể.
Đây cũng là lợi ích khi bước vào Hóa cảnh, thần hồn có thể biến hóa tùy ý, có thể lớn có thể nhỏ.
Có thể nói lúc này tốc độ thần hồn đã nhanh như điện chớp.
Tuy nhiên, ngay lúc thần hồn Chu Nguyên chuẩn bị đáp xuống sơn cốc, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn sang một phương hướng khác, lông mày nhăn lại.
Sau khi thần hồn bước vào Hóa cảnh, bán kính phạm vi cảm ứng của Chu Nguyên đã tăng lên gấp mười lần. Bây giờ hắn đã có thể cảm ứng được mọi ba động nguyên khí trong phạm vi trăm dặm.
Thần hồn Chu Nguyên lơ lửng trên không, cảm ứng một phương hướng, phát hiện ở nơi đó có mấy bóng người. Thần hồn lại tập trung vào chỗ đó, lập tức nhìn rõ cảnh tượng ở đây.
Thế là chỉ một lát sau, trong con mắt Chu Nguyên phun trào lửa giận, thần hồn nhanh chóng bay về thân thể phía dưới sơn cốc.
Bành!
Một đòn tấn công đánh mạnh vào ngực Liễu Chi Huyền, thân thể hắn lập tức bay ngược ra ngoài, va vào trên một ngọn núi, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc uể oải.
- Liễu Chi Huyền, đừng có không biết điều.
Kim Đằng chắp tay sau lưng, lạnh lẽo nhìn Liễu Chi Huyền, nói:
- Mau khai ra tên tiểu tử Chu Nguyên kia đi hướng nào, mục tiêu của ta cũng không phải là ngươi.
Liễu Chi Huyền lau đi vết máu ở khóe miệng, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười lạnh lùng, không nói một lời.
- Được lắm, can đảm lắm, chỉ là một tên mới vào Phong các mà cũng dám tỏ ra bướng bỉnh với ta?
Kim Đằng thấy thế, trong mắt phun trào lửa giận, nói:
- Nếu ngươi đã không biết điều thì cũng đừng trách ta không khách khí. Mặc dù không thể giết người trong Phong vực, nhưng lỡ xảy ra sự cố gì mà gãy tay gãy chân thì lại là chuyện thường, để xem vị phó các chủ kia có thể bảo vệ được ngươi nữa không?
- Đánh gãy chân tay hắn đi! -Kim Đằng nhìn hai người Lâm Tranh, Ngô Đao, ra lệnh.
Lâm Tranh cùng Ngô Đao đều lộ ra nụ cười dữ tợn, đi về phía Liễu Chi Huyền.
Liễu Chi Huyền vận chuyển nguyên khí quanh thân, nhanh chóng lùi lại.
Chỉ tiếc thực lực của hắn đều yếu hơn hai người Lâm Tranh, Ngô Đao, thế nên chỉ chưa đầy mười hơi thở thì hắn đã bị bắt kịp. Hai tên này đứng ở hai bên, mỗi tên kéo căng một tay của Liễu Chi Huyền, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng không thể tránh thoát được.
- Nói hay không? Hai người lạnh lùng hỏi.
Phốc!
Liễu Chi Huyền lại trực tiếp phun ra một ngụm nước bọt về phía hai người, vẫn không nói một lời.
Lâm Tranh cùng Ngô Đao giận tím cả mặt, nguyên khí phun trào, hai tay bộc phát ra lực lượng kinh người, chuẩn bị bóp nát hai cánh tay của Liễu Chi Huyền.
Ông!
Tuy nhiên, ngay trong nháy mắt khi lực lượng của bọn hắn ngưng tụ lại, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một luồng kiếm quang xuyên thủng hư không mà đến, trực chỉ hai người.
Công kích đột nhiên xuất hiện khiến cho Lâm Tranh cùng Ngô Đao không khỏi giật mình, cảm nhận luồng kiếm khí sắc bén kia, bọn hắn không dám coi thường, cùng đạp vào trên ngực Liễu Chi Huyền, đẩy hắn bay về phía luồng kiếm khí kia.
Kiếm khí vừa tới gần Liễu Chi Huyền liền trực tiếp tán đi, một bóng người xuất hiện ở sau lưng hắn như quỷ mị, bóng người đưa tay đỡ lấy bờ vai hắn, giúp hắn ổn định thân hình.
Liễu Chi Huyền thấy rõ bóng người là ai, không khỏi biến sắc mặt, vội nói:
- Chu Nguyên huynh đi mau! Đi tìm Diệp phó các chủ!
Hiển nhiên, người vừa tới là Chu Nguyên.
Chu Nguyên xuất hiện, Liễu Chi Huyền lại càng lo lắng. Vì mặc dù hôm qua Chu Nguyên đã đánh bại Kim Đằng, nhưng bây giờ kẻ địch lại có ba người, rõ ràng là có chuẩn bị rồi mới đến đây.
Chu Nguyên bình tĩnh, vỗ vỗ bả vai Liễu Chi Huyền, nói:
- Huynh cứ nghỉ ngơi một chút.
Sau đó hắn đi đến phía trước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba người Kim Đằng, nói:
- Các ngươi muốn tìm ta?
- Ồ, Chu phó các chủ dám xuất hiện rồi à? -Kim Đằng thấy Chu Nguyên xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, mỉa mai một câu.
Hắn lại cười nói:
- Các huynh đệ đang thiếu Quy Nguyên bảo tệ, vậy nên muốn tìm Chu phó các chủ để mượn tạm một ít.
- Thôi thế này, ngươi cứ giao hết Quy Nguyên bảo tệ mà hôm qua vừa nhận được cho chúng ta, chúng ta liền đi ngay, thế nào?
Chu Nguyên híp mắt lại, nói:
- Ai cho các ngươi lá gan dám tìm ta gây phiền phức?
Kim Đằng cứng mặt, cười lạnh nói:
- Ngươi là cái thá gì, còn cần có người cho lá gan à?
Mặc dù ánh mắt Kim Đằng biến hóa rất nhỏ, nhưng vẫn bị Chu Nguyên nhìn ra.
- Cho là tìm được hai tên giúp đỡ liền có tư cách khiêu khích ta à? Xem ra hôm qua dạy dỗ ngươi còn chưa thấm! -Chu Nguyên đạm mạc nói.
- Nói khoác không biết ngượng!
Kim Đằng cười giận dữ, hai người Lâm Tranh cùng Ngô Đao cũng lộ ra nụ cười chế nhạo. Ba người dần dần bao vây Chu Nguyên, ba luồng nguyên khí hùng hồn đồng thời bộc phát.
Liễu Chi Huyền thấy vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Thế nhưng, Chu Nguyên lại vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn xòe bàn tay ra, Kiếm Hoàn dần dần ngưng tự thành hình trong tay, Thiên Giao Khí hóa thành lớp vảy màu xanh bao phủ bên trên, cuối cùng là từng sợi Hồn Viêm vô hình cũng xuất hiện trên Kiếm Hoàn.
- Nếu không chịu nói...vậy cứ đánh gãy tay chân các ngươi cái đã!