Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 861 - Chương 860: Miểu Sát

Chưa xác định
Chương 860: Miểu sát

Ông!

Kiếm khí sắc bén gào thét, tàn phá bừa bãi.

Kim Đằng thấy vậy, mặt lại lộ ra nụ cười lạnh, châm chọc nói:

- Lại chiêu cũ à? Hôm qua là ta chủ quan mà thôi, nhưng hôm nay bên ta có ba người, để xem một kiếm này của ngươi lại còn có thể có tác dụng gì?

Oanh!

Đang lúc nói chuyện, nguyên khí bàng bạc hùng hồn lập tức bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, trên bàn tay Kim Đằng cũng dần hình thành một vòng sáng xanh, có hình dạng giống một đạo Nguyên văn, nhưng cực kỳ không hoàn chỉnh. Dù vậy, Nguyên văn vẫn khiến cho nguyên khí trong cơ thể Kim Đằng được tăng cường, đồng thời thân thể hắn cũng trở nên nhẹ nhàng, tốc độ càng nhanh chóng.

Lâm Tranh cùng Ngô Đao cũng đồng thời thôi động nguyên khí cùng Phong Linh văn không hoàn chỉnh của mình.

Hôm qua bọn hắn cũng đều chứng kiến thực lực mà Chu Nguyên thể hiện ra, thế nên nếu muốn ra tay thì ba người đều cần phải liên hợp lại.

Ánh mắt Chu Nguyên vẫn hết sức bình thản, Kiếm Hoàn trong lòng bàn tay dần bay lên, kiếm khí ngưng tụ hóa thành một thanh kiếm thon dài. Trên thân kiếm được bao trùm một lớp vảy màu xanh, đồng thời còn có Hỏa Viêm vô hình lặng lẽ thiêu đốt.

Ông!

Chu Nguyên búng tay một cái, kiếm quang đột nhiên bắn ra, tiếng kiếm reo vang vọng khắp đất trời.

Một vòng kiếm quang trực tiếp xuyên thủng hư không, trực chỉ tên Lâm Tranh kia.

Hừ!

Lâm Tranh thấy thế, hừ lạnh một tiếng, ba vòng sáng Thần Phủ lập tức xuất hiện ở sau lưng. Hắn hiểu rõ, chỉ cần mình có thể ngăn cản kiếm quang một chớp mắt thôi thì Kim Đằng cùng Ngô Đao liền có thể lao tới trợ giúp. Đến lúc đó ba người cùng liên thủ, ắt có thể đánh bại Chu Nguyên.

Vút!

Kiếm quang lao tới với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Lâm Tranh, sau đó đâm mạnh vào ba vòng sáng Thần Phủ đang che trước mặt hắn.

Xùy!

Kiếm quang lướt qua, một âm thanh rất nhỏ vang lên, con ngươi Lâm Tranh không khỏi co rút lại. Bởi vì hắn vô cùng hoảng sợ khi phát hiện khi kiếm quang lướt tới thì ba vòng sáng Thần Phủ mà hắn dốc hết sức hình thành phòng ngự lại không thể ngăn cản được mảy may, trực tiếp bị xuyên thủng.

- Làm sao có thể?! -Sắc mặt Lâm Tranh kịch biến.

Có vết xe đổ của Kim Đằng ngày hôm qua, hôm nay hắn đã dốc hết toàn lực phòng ngự rồi, thậm chí dùng cả Phong Linh văn không hoàn chỉnh để tăng cường độ mạnh, thế mà làm sao vẫn bị xuyên phá?

Vút!

Thế là trong ánh mắt kinh hãi của Lâm Tranh, kiếm quang lướt tới, một cảm giác đau nhức tột độ truyền tới từ bên vai phải, máu tươi bắn tung tóe, chỉ thấy cánh tay phải của hắn trực tiếp rời ra, bị chém tận gốc.

- A!

Lâm Tranh rú lên thảm thiết.

Kim Đằng cùng Ngô Đao đều biến sắc mặt, không ngờ vừa mới đối mặt, Lâm Tranh đã bị chặt đứt một tay!

- Kiếm Hoàn của hắn trở nên lợi hại hơn! -Kim Đằng khiếp sợ gầm thét lên, lúc này hắn mới chú ý tới luồng kiếm quang do Kiếm Hoàn biến thành kia khác biệt một chút so với ngày hôm qua, càng thêm sắc bén tới mức cắt chém cả hư không.

Đòn tấn công hôm nay của Chu Nguyên mạnh hơn đâu chỉ một bậc?!

Hôm qua, trong lúc đón đỡ, mặc dù Kim Đằng bại trận, nhưng hắn có thể cảm nhận một kiếm kia là đòn toàn lực của Chu Nguyên. Nếu như hắn có thể tập trung toàn lực phòng ngự thì không phải là không thể ngăn chặn. Thế nên ban đầu ba người mới dự định toàn lực phòng ngự.

Nhưng nào ai ngờ tới, Lâm Tranh vừa đối mặt liền mất tay. Phải biết, Lâm Tranh cũng không hề yếu hơn bao nhiêu so với Kim Đằng.

“Chẳng lẽ hôm qua hắn vẫn còn chưa dùng toàn lực?” -Kim Đằng thầm kêu, dù sao hắn cũng không tin là chỉ sau một đêm mà Chu Nguyên có thể tăng mạnh thực lực đến như vậy.

Chu Nguyên không thèm để ý tới sự chấn kinh của Kim Đằng, vẻ mặt vẫn luôn bình thản. Thực ra chỉ trong một ngày, đúng là thực lực hắn tăng mạnh. Hôm qua tu luyện, hắn khơi thông được thêm một tầng Thần Phủ, mức độ tích lũy nguyên khí tăng thêm 3 triệu viên. Ngày hôm nay trong Phong vực này, Thần hồn của hắn cũng đột phá đến Hóa cảnh, thế nên mặc dù nhìn bề ngoài thì không có biến hóa gì, nhưng thực chất thực lực của Chu Nguyên lại tăng lên tới mức sai biệt một trời một vực.

Vút!

Kiếm quang chặt đứt một tay Lâm Tranh, lại bay ra, thẳng tới chỗ Ngô Đao.

- Cuồng vọng!

Ngô Đao trầm mặt, hai tay nắm lại, một thanh Phượng Chủy Đao đã xuất hiện trong tay. Hắn gầm lên một tiếng, đao quang trăm trượng chém xuống, khiến cho mặt đất nứt toác ra một cái rãnh sâu, chỗ đao quang lướt qua thì đất đá nát vụn, lực phá hoại cực kỳ kinh người.

Keng!

Kiếm quang va chạm với đao quang, bộc phát ra âm thanh to rõ.

Sóng xung kích bộc phát ra, Phượng Chủy Đao trong tay Ngô Đao điên cuồng rung động, cuối cùng không thể chịu được trực tiếp bị đánh bay ra, hai tay Ngô Đao vỡ nát, tràn đầy máu tươi.

Kiếm quang vẫn không yếu bớt, xuyên thẳng mà qua, mang theo máu tươi đầy trời cùng một cánh tay cụt.

Ngô Đao lập tức ngã xuống, rú lên thê thảm.

Kim Đằng đang xông ra nhất thời dừng lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Chu Nguyên, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Hắn không cách nào tưởng tượng là chỉ qua mấy giây ngắn ngủi mà hai người Lâm Tranh cùng Ngô Đao bên mình đã bị đo ván...

Không chỉ có hắn, ngay cả Liễu Chi Huyền ở đằng xa cũng trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng này.

Ngày đó tại Huyền Châu thành, Chu Nguyên phải đánh với Mạc Uyên một phen mới có thể giành chiến thắng. Thế mà thời gian mới trôi qua bao lâu? Bây giờ hắn đã có thể mạnh tới mức trực tiếp nghiền ép đối thủ cấp bậc này rồi...

- Xem ra ngươi còn chưa chuẩn bị đầy đủ. -Chu Nguyên đứng lơ lửng trên không, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng Kim Đằng.

Kim Đằng tím mặt, chỉ chớp mắt đã bắn mạnh ra bên ngoài. Giờ khắc này hắn đã hiểu, ba người mình đi tìm Chu Nguyên là dê đi tìm cọp, nếu như giờ không trốn thì kết cục sẽ chẳng khác gì hai người Lâm Tranh và Ngô Đao kia.

- Bây giờ mới muốn đi ư? Chậm rồi! -Nhưng mà Chu Nguyên cũng không muốn để cho tên cầm đầu được trốn thoát, hắn vung tay áo lên, kiếm quang phóng lên tận trời.

Kim Đằng cố chạy nhanh đến mức cực hạn, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

Vút!

Chỉ tiếc kiếm quang đã trực tiếp xuất hiện trước người hắn, hóa thành vô số kiếm ảnh, đón đầu bao trùm toàn thân Kim Đằng.

Ba vòng sáng Thần Phủ xuất hiện quanh thân Kim Đằng, đồng thời nguyên khí bàng bạc vận chuyển tạo thành vô số lớp phòng ngự.

Ầm! Ầm!

Kiếm ảnh trút xuống, ba vòng sáng Thần Phủ gợn sóng liên tục, lung lay sắp đổ, cuối cùng trực tiếp ầm vang nổ tung trong ánh mắt kinh sợ của Kim Đằng.

Rất nhiều lớp phòng ngự nguyên khí kia cũng trực tiếp vỡ nát.

- Phó các chủ tha mang! -Kim Đằng thét to, khí phách lúc trước không còn lại chút gì, chỉ còn sót lại sợ hãi tột cùng.

Nhưng mà Chu Nguyên vẫn cứ thờ ơ. Hôm qua hắn coi là mình đã lập uy đủ rồi. Nhưng không ngờ tên Kim Đằng này được một tấc lại muốn lấn một thước, lại còn dám mời người tới phạm thượng với hắn. Nếu như hắn cứ nhẹ nhàng cho qua chuyện này, vậy về sau quyền uy cùng uy nghiêm của phó các chủ hắn để vào đâu?

Vút!

Kiếm quang chặt xuống, lấy đi một cánh tay của Kim Đằng.

Kim Đằng kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất, ba người lúc trước còn phách lối kiêu căng thì nay lại lăn lộn trên đất như hồ lô.

Chu Nguyên vẫy tay một cái, kiếm quang quay về, hóa thành một cái Kiếm Hoàn rơi vào trong tay, sau đó dần dần biến mất không thấy gì nữa.

- Liễu huynh, huynh không sao chứ? -Chu Nguyên xoay đầu lại, nhìn về phía Liễu Chi Huyền, vẻ lạnh lẽo làm người ta sợ hãi kia cũng biến mất, thay vào đó là sự hiền hòa thân cận.

Liễu Chi Huyền dù bị thương, nhưng cũng không nặng, thế là hắn lắc đầu, chỉ là ánh mắt vẫn khó có thể tin nhìn ba người Kim Đằng đang nằm lăn lộn trên đất, tựa như chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Chu Nguyên cười cười, nhìn ba người Kim Đằng, hỏi:

- Bây giờ thì đã chịu nói ai là người sai các ngươi tới đây chưa?

Lâm Tranh trắng bệch cả mặt, hung ác nói:

- Chu Nguyên, đừng vội đắc ý, ta cũng không tin ngươi dám giết chúng ta.

Ngô Đao cũng gầm lên:

- Lão đại chúng ta là Trần Bắc Phong sư huynh, ngươi thử đụng đến chúng ta xem?!

- Trần Bắc Phong?! -Chu Nguyên không khỏi giật mình, nói:

- Là hắn sai các ngươi tới đây?

Ngô Đao cười lạnh một tiếng, nói:

- Chúng ta chỉ là không quen nhìn ngươi là người mới tới mà đã phách lối như vậy thôi, cần gì phải Trần phó các chủ ra lệnh?

Chu Nguyên suy ngẫm, cũng không để ý tới lời bào chữa của ba người. Hắn có thể xác định chắc chắn là tên Trần Bắc Phong kia có liên quan tới chuyện này.

“Chỉ là vì sao tên này lại nhằm vào mình? Lẽ ra biểu hiện của mình còn chưa đủ để tạo thành uy hiếp cho Trần Bắc Phong mới đúng chứ?”

Chu Nguyên lạnh lùng nhìn ba người Kim Đằng, nói:

- Đúng là giết các ngươi thì không hợp quy củ.

Ba người Lâm Tranh lập tức cười lạnh.

- Tuy nhiên...Các ngươi dám phạm thượng, mưu đồ ám sát phó các chủ. Trong lúc giao chiến vô tình bị ta chặt đứt chân tay thì cũng là trừng phạt đúng tội. -Nhưng mà câu nói tiếp theo của Chu Nguyên lại làm cho nụ cười trên mặt ba người ngưng kết lại.

- Ngươi... ngươi dám... -Ba người đều hoảng sợ.

Chu Nguyên lại không thèm để ý tới, bàn tay hấp một cái, Phượng Chủy Đao trong tay Ngô Đao đã bay vào trong tay, nguyên khí vận chuyển, Phượng Chủy Đao mang theo đao quang sắc bén chém về phía hai chân của ba người.

Đao quang khắc sâu vào trong mắt, ba người Kim Đằng đều biến sắc, không thể kiềm chế được. Nếu bây giờ thật bị chém đứt chân tay, vậy dù cho về sau bọn hắn có tìm được bảo dược chữa thương, nhưng từ nay về sau nguyên khí cũng đại thương, tu luyện đình trệ, tổn thất quá lớn.

- Ngươi muốn thế nào mới tha cho bọn ta?! -Kim Đằng thét lên.

Đao quang dừng lại.

Chu Nguyên lại ngồi xuống trên một tảng đá lớn, bả vai khiêng Phượng Chủy Đao, lười biếng nói:

- Nghe nói vừa rồi các ngươi định cướp bóc ta.

Kim Đằng nghe vậy, trong lòng lập tức lo sợ.

- Ba người các ngươi, mỗi người còn hai cái đùi, một cái tay. Tính thế này, mỗi một chi là 30 viên Quy Nguyên bảo tệ. Như vậy mỗi người giao ra 90 viên Quy Nguyên bảo tệ, ta liền để lại chân tay cho các ngươi.

Ba người Kim Đằng nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Chu Nguyên, không khỏi rùng mình, tựa như nhìn thấy nụ cười của Ác Ma.

Bình Luận (0)
Comment