Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 862 - Chương 861: Trị Tội

Chưa xác định
Chương 861: Trị tội

- 90 viên Quy Nguyên bảo tệ?

Nghe được con số này, ba người Kim Đằng quên cả rú thảm, sắc mặt tái nhợt đồng thời hô lên:

- Ngươi còn không bằng đi cướp đi?!

- Hiện tại không phải đang cướp đấy à?

Chu Nguyên nhún vai, vung vẩy Phượng Chủy Đao, thản nhiên nói:

- Xem ra là các ngươi không muốn đưa? Vậy dùng tay chân để thế chấp thôi vậy.

Hắn làm bộ muốn chém.

Kim Đằng sợ xanh cả mặt, vội vàng nói:

- Chu phó các chủ, mỗi tháng chúng ta cũng chỉ được nhận 30 viên Quy Nguyên bảo tệ thôi, lấy đâu ra nhiều như vậy mà nộp cho ngài đây?

- Ngươi cho rằng ta với ngươi đang mua bán thức ăn à? Còn đòi cò kè mặc cả? Thiếu bao nhiêu, ta chém bấy nhiêu. -Chu Nguyên không nhượng bộ, ánh mắt cũng dần lạnh xuống.

- Cho các ngươi thời gian mười giây, nếu không trả nổi tiền vậy đưa tay chân đi cầm cố.

Chu Nguyên híp mắt, quanh thân tỏa ra sát ý.

Sắc mặt ba người Kim Đằng biến đổi, không ngờ Chu Nguyên khó chơi như vậy.

Thời gian mười giây chỉ nháy mắt liền qua.

Chu Nguyên mở to mắt, cũng không nói nhảm một câu, Phương Chủy Đao mang theo đao mang sắc bén chém thẳng xuống.

- Ta trả! -Kim Đằng cảm nhận được đao mang càng ngày càng gần, cũng hiểu Chu Nguyên thật có ý định chặt chân tay bọn hắn, thế là vội vàng hô lên.

Hắn đưa tay vỗ túi Càn Khôn bên hông, lập tức có mấy chục viên bảo tệ sáng lấp lánh bay ra.

Chu Nguyên vung tay áo lên, đón lấy những viên Quy Nguyên bảo tệ sáng lấp lánh như thủy tinh kia, thần hồn lướt qua, sau đó bình thản thu lại, cuối cùng lạnh lùng nhìn hai người còn lại.

Lâm Tranh cùng Ngô Đao cũng tràn đầy cay đắng, cuối cùng chỉ đành giao ra Quy Nguyên bảo tệ, hao tài tiêu tai.

Thu hồi Quy Nguyên bảo tệ mà ba người nộp lên, tổng cộng 270 viên, Chu Nguyên không khỏi vui mừng. Lúc trước hắn còn đang đau đầu vì số lượng bảo tệ không đủ dùng, không ngờ tới là nháy mắt đã có "Đồng tử đưa tài" mang tiền tới cửa.

Chắc hẳn 270 viên đã đủ để hắn tu luyện được một tháng rồi.

Chu Nguyên búng tay một cái, 50 viên Quy Nguyên bảo tệ bay về phía Liễu Chi Huyền, thấy vậy thì Liễu Chi Huyền không khỏi ngạc nhiên.

- Người có mặt có phần. -Chu Nguyên cười nói. Tuy rằng hai người Chu Nguyên và Liễu Chi Huyền chỉ gặp nhau vài lần, nhưng Chu Nguyên lại khá thích người này. Lại thêm lúc trước hắn cũng nhìn thấy Liễu Chi Huyền thà bị ba người Kim Đằng đánh thương, cũng không chịu khai ra vị trí của hắn, rất trượng nghĩa.

Liễu Chi Huyền vội vàng lắc đầu.

Chu Nguyên cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cứ nhét 50 viên bảo tệ vào trong tay hắn.

- Huynh bị bọn hắn đánh thương, đây coi như là tiền thuốc thang. -Chu Nguyên nói.

Liễu Chi Huyền không khỏi cười khổ. Hắn hiểu giá trị của 50 viên bảo tệ còn lớn hơn rất nhiều so với một trận chịu đánh. Nhưng hắn cũng hiểu đây là ý tốt của Chu Nguyên, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lấy, cười nói:

- Vậy coi như hôm nay ta may mắn đi.

Hai người phân chia "tang vật", quan hệ càng thêm thân cận, nhìn nhau cười một tiếng.

- Chu phó các chủ, chúng ta đi được chưa? -Lúc này, Kim Đằng cẩn thận hỏi.

Chu Nguyên liếc xéo qua, cười như không cười hỏi:

- Muốn đi đâu?

Kim Đằng giật mình:

- Chúng ta đã nộp Quy Nguyên bảo tệ rồi mà!

- Những Quy Nguyên bảo tệ này chỉ là để chuộc lại chân tay các ngươi thôi, chứ ta có nói là thả các ngươi đi đâu? -Chu Nguyên cười lạnh một tiếng, mấy tên khốn kiếp này dám phạm thượng, nào dễ tha như thế.

- Ngươi! -Ba người không khỏi giận dữ.

Tuy nhiên bọn hắn còn chưa kịp mắng ra khỏi miệng, Chu Nguyên đã vung tay áo lên, nguyên khí hóa thành tấm lụa trói chặt ba người lại, đồng thời cũng bịt chặt miệng bọn hắn.

- Chu Nguyên, ta nghe nói Lâm Tranh cùng Ngô Đao đều là thuộc hạ của Trần Bắc Phong, chỉ sợ... -Liễu Chi Huyền nhỏ giọng nói.

Chu Nguyên gật đầu, nói:

- Làm phiền huynh đi tìm Diệp phó các chủ, nếu có thể tìm tới thì mời nàng đến cửa ra vào Phong Tháp.

Liễu Chi Huyền thấy vậy, biết Chu Nguyên sẽ không chịu buông tha ba người này. Chỉ là nếu thế thì Chu Nguyên sẽ chắc chắc sẽ đắc tội Trần Bắc Phong, người có danh vọng cực cao của Phong các, cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị các chủ.

Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, vì qua vài lần tiếp xúc, hắn hiểu Chu Nguyên không phải là người dễ thay đổi quyết định của mình.

- Thôi được, huynh cũng cẩn thận chút. -Liễu Chi Huyền gật đầu, không nói hai lời, thân hình bay thẳng lên trời.

Chu Nguyên nhìn Liễu Chi Huyền rời đi, sau đó lạnh lẽo nhìn ba người Kim Đằng vẫn còn cố giãy dụa, cười lạnh một tiếng, trực tiếp bay thẳng về phía cửa Phong vực. Tấm lụa nguyên khí trói ba người bay theo.

Mà tốc độ bay của Chu Nguyên cực nhanh, dọc đường đi kéo theo ba người, thế nên trở nên cực kỳ bắt mắt.

- Đó là...Chu phó các chủ?

- Hắn kéo lấy vật gì vậy? Hình như là người?

- Ầy, trông bộ dáng quen thế...

- Đây không phải là Kim Đằng thống lĩnh, Ngô Đao thống lĩnh, Lâm Tranh thống lĩnh sao?!

- Ôi trời, đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao mà ba vị thống lĩnh lại bị Chu phó các chủ xâu thành con diều thế này?

- Hai vị thống lĩnh Ngô Đao và Lâm Tranh là người của Trần Bắc Phong phó các chủ...Thế mà Chu phó các chủ cũng dám động đến bọn họ?

- Đi mau, đi theo xem, xem ra hôm nay có trò hay để nhìn rồi!

- ...

Chu Nguyên kéo theo ba người lướt qua Phong vực, khiến cho rất nhiều thành viên Phong các nhìn thấy không khỏi hiếu kỳ, ngay cả tu luyện cũng tạm thời dừng lại, vội vàng đi theo ở phía xa.

Chu Nguyên nhìn thoáng qua đám người theo sau càng ngày càng đông, sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh. Hôm nay hắn muốn làm to chuyện này lên, để cho người ta biết rõ hậu quả khi dám khiêu khích hắn.

Rất nhanh, Chu Nguyên đã đi tới của vào Phong vực, lúc này ở nơi đây đã có rất nhiều thành viên Phong các tụ tập. Nhưng Chu Nguyên cũng không để ý tới, dẫn theo ba người Kim Đằng lướt ra ngoài.

Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, bên ngoài Phong tháp.

Chu Nguyên bước ra, chỉ thấy người ở đây càng nhiều, ngay cả người của ba các khác cũng có mặt.

Chu Nguyên nắm ba người Kim Đằng, nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng nói:

- Ba người Kim Đằng, Lâm Tranh, Ngô Đao phạm thượng, dám đánh lén ta trong Phong vực, cuối cùng bị ta bắt sống, chặt đứt một tay. Có thể nói hành vi của ba kẻ này là cả gan làm loạn, không xem quy của Phong các ra gì!

Chu Nguyên vừa nói xong, đám người xung quanh không khỏi ồn ào.

Từng ánh mắt mang theo sự hoảng sợ nhìn về phía Chu Nguyên. Hoảng sợ là vì ba người Kim Đằng to gan lớn mật dám ra tay với một vị phó các chủ, nhưng càng hoảng sợ hơn vì một mình Chu Nguyên lại có thể đánh bại ba vị thống lĩnh, đồng thời còn chặt đứt một cánh tay của mỗi người, đây là thực lực gì?!

“Xem ra hôm qua vị phó các chủ này còn chưa dùng toàn lực!”

Một vài ánh mắt đã bắt đầu hiện lên sự kính sợ khi nhìn về phía Chu Nguyên.

- Có ai biết, dựa theo quy củ của Phong các, mưu sát cấp trên thì sẽ bị tội gì không? -Chu Nguyên chậm rãi hỏi.

Đám người hơi yên lặng một chút, trong đó có người nhỏ giọng nói:

- Dựa theo quy củ Phong các, nếu có người phạm vào tội này thì sẽ bị tước đoạt chức vị, trong vòng một năm không được đi vào Phong vực.

Chu Nguyên quát:

- Nếu quy tắc đã vậy, vậy cứ y theo quy tắc mà làm!

- Từ nay trở đi, ba người này không còn là thống lĩnh!

Nghe thấy tiếng quát của Chu Nguyên, tất cả thành viên Phong các đều hít một hơi khí lạnh. Không ngờ vị phó các chủ Chu Nguyên này nhìn thì có vẻ ôn hòa mà làm việc hung ác như vậy, lại trực tiếp cách chức của ba vị thống lĩnh.

- Làm càn!

Tuy nhiên, ngay khi âm thanh Chu Nguyên vừa dứt, một tiếng gầm thét cũng vang lên như sấm nổ:

- Chu Nguyên, từ lúc nào mà ngươi có thể độc đoán Phong các rồi hả?!

- Dám nói xấu người của ta, ngươi coi Trần Bắc Phong ta là cái gì?!

Một bóng người lao tới, ánh mắt giận dữ, khóa chặt vị trí Chu Nguyên, cùng lúc khi tiếng quát vang lên, hắn đã vỗ ra một chưởng, chỉ thấy nguyên khí bàng bạc như dòng lũ trào xuống, bao phủ Chu Nguyên, cực kỳ bá đạo.

- Thả người ra cho ta!

Bình Luận (0)
Comment