Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 863 - Chương 862: Uy Thế Như Lôi Đình.

Chưa xác định
Chương 862: Uy thế như lôi đình.

Oanh!

Khi tiếng quát chói tai như sấm đánh của Trần Bắc Phong vang lên, dòng lũ nguyên khí bàng bạc cũng lao xuống từ hư không, khiến cho không gian không ngừng rung động, một luồng áp lực kinh người bộc phát ra.

Người vây xem xung quanh biến sắc, vội vàng lui ra, không dám để bị liên lụy vào.

Mọi người đều có thể cảm nhận được lửa giận của Trần Bắc Phong. Người này vừa ra tay lại dùng đòn nặng như vậy, hiển nhiên là vì giáo huấn Chu Nguyên một trận. Toàn bộ bốn các ai mà chẳng biết Lâm Tranh và Ngô Đao là người của Trần Bắc Phong, thế mà Chu Nguyên lại dám tước đoạt chức vị thống lĩnh của bọn họ trước mắt bao người như vậy, thế còn coi Trần Bắc Phong hắn ra cái gì?

Chu Nguyên cũng cảm nhận được áp lực nguyên khí kinh người đang bao phủ tới, hơi híp mắt lại, tên Trần Bắc Phong này đúng là bá đạo!

Tuy nhiên, chỉ thế này mà cũng muốn dạy dỗ Chu Nguyên hắn à? Trần Bắc Phong hắn còn chưa đủ tư cách!

Ánh mắt Chu Nguyên hiện lên vẻ lạnh lẽo, nếu Trần Bắc Phong đã lựa chọn dùng vũ lực để giải quyết, vậy Chu Nguyên hắn cũng không cần phải khách khí.

Lòng bàn tay hắn xoay tròn, Kiếm Hoàn hiện ra.

Ông!

Kiếm khí phun trào ngập trời, chỉ trong chớp mắt đã hình thành kiếm quang, bao phủ giao lân, thiêu đốt Hồn Viên, dưới sự thôi động của 11 triệu viên tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ, trực tiếp hoá thành một luồng kiếm ảnh to lớn, bắn mạnh mà ra, sau đó hung hăng va chạm vào dòng lũ nguyên khí kia dưới sự chứng kiến của bao người.

Ầm ầm!

Trong chớp mắt xảy ra va chạm, một luồng sóng xung kích cuồng bạo vô địch bộc phát ra.

Không ít người ở xung quanh không tránh kịp bị húc bay ngược về phía sau.

Sóng xung kích tàn phá bừa bãi, cuối cùng dần dần chôn vui cả hai.

Kiếm ảnh bay ngược về, hòa thành Kiếm Hoàn được Chu Nguyên đón lấy, tuy nhiên lực phản chấn mạnh mẽ cũng khiến cho hắn hơi chấn động một chút, bước lùi về sau mấy bước.

Ánh mắt Chu Nguyên lóe lên. Sau đòn tiếp xúc ban đầu, Chu Nguyên đã nhận ra sự lợi hại của Trần Bắc Phong, khó trách có thể trở thành người cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho vị trí các chủ Phong các.

Vút!

Giữa không trung, một bóng người hiện lên, chính là Trần Bắc Phong. Lúc này ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh hãi cùng bất ngờ. Lúc đầu hắn xuất thủ toàn lực nhằm một chiêu đánh thương Chu Nguyên, chấn nhiếp mọi người. Nhưng hắn không ngờ tới, Chu Nguyên lại có thể hóa giải đòn tấn công kia, mà cái giá phải trả chỉ là lùi về sau mấy bước mà thôi!

Trong khi theo như cảm ứng hôm qua của hắn thì Chu Nguyên không thể bình yên mà đón đỡ đòn tấn công này của hắn được!

Trần Bắc Phong nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa. Mặc kệ Chu Nguyên biểu hiện thế nào, hôm nay hắn sẽ không để cho Chu Nguyên tước đi chức vụ của Lâm Tranh, Ngô Đao.

Bây giờ toàn bộ Phong các cũng chỉ có tám vị thống lĩnh mà thôi. Mà Trần Bắc Phong hắn cũng phải cố gắng lắm mới có thể thu phục được bốn người trong đó, nếu để Chu Nguyên tước chức ba người, vậy hắn tổn thất quá lớn.

Đương nhiên, quan trọng hơn là việc này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của hắn.

- Phó các chủ Chu Nguyên, mặc dù hôm qua Kim Đằng khiêu khích làm cho ngươi không vui, nhưng ngươi cũng đừng vì đó mà trả thù, làm người khác chê cười Phong các chúng ta. Ngươi thả bọn hắn ra đi, ta sẽ không truy cứu chuyện này. -Trần Bắc Phong nhìn Chu Nguyên, nói.

Mặc dù ngữ khí rất bình thản, nhưng lại mang theo ý sai bảo.

Chu Nguyên liếc mắt, nói:

- Phó các chủ Trần Bắc Phong, ngươi chưa nghe rõ những gì ta nói à? Ba người này dám phạm thượng đánh lén ta ở trong Phong vực, đáng bị trừng trị, chẳng lẽ ngươi coi quy củ của Phong các là ngươi định ra à?

Ngôn từ của Chu Nguyên cũng hết sức bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự cứng cỏi không nhượng bộ.

Điều này khiến cho không ít người ở xung quanh không nhịn được xôn xao lên, đặc biệt là một vài thành viên Phong các đều bất ngờ mở to mắt nhìn. Phải biết trong mấy năm này còn chưa có người Phong các nào dám nói chuyện như vậy với Trần Bắc Phong, thậm chí dù là phó các chủ Diệp Băng Lăng cũng ở vào thế yếu trong nhiều lần đấu đá với Trần Bắc Phong.

Thái độ của Chu Nguyên khiến cho ánh mắt Trần Bắc Phong càng thêm lạnh lùng. Hắn âm trầm cười:

- Nói năng bậy bạ. Đang yên đang lành, ba người bọn họ đi đánh lén ngươi làm gì? Đừng tưởng rằng ngươi là phó các chủ thì có thể nói xấu người khác thế nào thì thế ấy!

- Ta cũng hoài nghi vì sao tự nhiên bọn hắn lại đánh lén ta, cảm giác giống như là chịu sự sai khiến của ai đó. -Chu Nguyên cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng Trần Bắc Phong.

Ánh mắt Trần Bắc Phong càng thêm lạnh lẽo, nói:

- Nói bậy nói bạ.

Hắn bước ra một bước, nguyên khí bàng bạc bắn ra từ trong cơ thể, hóa thành ba vòng sáng Thần Phủ chín màu, giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên:

- Nếu phó các chủ Chu Nguyên cứ nhất quyết phải bịa đặt tội danh cho ba người bọn họ thì ta cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

Bộ dáng này của Trần Bắc Phong là đang muốn dùng bạo lực cướp người đi.

- Hừ, phó các chủ Trần Bắc Phong, ngươi uy phong thật đấy!

Nhưng cũng vào lúc này, một âm thanh thanh thúy cũng vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy có ba người đang đi ra từ của vào Phong tháp, người đi đầu là Diệp Băng Lăng, theo sau là Liễu Chi Huyền cùng Y Thu Thủy.

- Từ lúc nào mà lời nói của một mình Trần Bắc Phong ngươi đã có thể áp đảo quy củ của Phong các rồi hả? Ngươi cho rằng mình đã là các chủ Phong các rồi sao? -Âm thanh dễ nghe của Diệp Băng Lăng tràn ngập khí lạnh.

Trần Bắc Phong thấy Diệp Băng Lăng xuất hiện, lông mày nhíu chặt lại nói:

- Đây là lời tố cáo một phía của hắn!

Diệp Băng Lăng nhìn thoáng qua Liễu Chi Huyền ở phía sau lưng, Liễu Chi Huyền thấy vậy tiến lên nói:

- Lời nói của phó các chủ Chu Nguyên đều là thật, bởi vì ban đầu ba người này không tìm thấy phó các chủ, nên ra tay với ta, ép ta phải khai ra vị trí của ngài ấy. Nếu không phải may mắn mà phó các chủ Chu Nguyên xuất hiện kịp thời, thì hai tay của ta đã bị bọn hắn vặn gãy rồi!

Nghe vậy, đám người xung quanh lập tức xôn xao lên.

Mí mắt Trần Bắc Phong co giật, không ngờ ba tên ngu xuẩn này lại để lọt ra một tên nhân chứng!

- Liễu Chi Huyền có quan hệ gần gũi với Chu Nguyên, lời nói của hắn cũng không đáng tin.

Trần Bắc Phong không chịu công nhận, dù cho lúc này có giảo biện cũng không thể thừa nhận.

Diệp Băng Lăng nhìn thấy hắn còn chưa chịu công nhận, tức giận đến mức dựng thẳng mi.

- Ha ha... náo nhiệt thật đấy.

Tuy nhiên Diệp Băng Lăng vừa muốn nói chuyện, một tiếng cười đột nhiên vang lên, chỉ thấy một bóng người đi tới bên cạnh Trần Bắc Phong, nhìn lại thì thấy đây là một tên thanh niên mặc xích bào*.

*xích bào: áo bào màu đỏ.

Người này vừa xuất hiện đã khiến cho không ít người phải hô lên.

- Phó các chủ Hỏa các, Vương Trần? -Diệp Băng Lăng thấy người này, cũng hơi giật mình.

Người thanh niên tên Vương Trần kia cười tủm tỉm xua tay, nói:

- Diệp phó các chủ, đã lâu không gặp rồi!

Hắn lại nhìn lướt qua Chu Nguyên, sau đó nói:

- Ta nghĩ chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, không cần thiết làm to chuyện lên như thế, nếu để truyền đi cũng ảnh hưởng tới thanh danh của Phong các. Thôi thì thế này, hôm nay ta làm người hòa giải, vị phó các chủ Chu Nguyên này nể mặt ta tha cho ba người, còn ba người thì xin lỗi ngài ấy một tiếng. Vậy chẳng phải là được rồi sao?

Chu Nguyên bình thản nhìn chằm chằm vị phó các chủ Hỏa các này, trong khoảng khắc khi kẻ này xuất hiện, Chu Nguyên đã hiểu rõ ngọn nguồn chuyện hôm nay rồi.

Chỉ sợ là có liên quan tới Xích Hỏa phủ của Thiên Linh tông rồi.

Hỏa các là bị Thiên Linh tông khống chế, nói không chừng chuyện ngày hôm nay là do chính tên Vương Trần nhìn như vô hại này bày mưu tính kế đây. Đương nhiến, việc này có khi còn liên quan tới Xích Hỏa phủ, xem ra dù cho hắn đã gia nhập Phong các nhưng những người kia còn chưa từ bỏ ý đồ.

Diệp Băng Lăng nhíu chặt lông mày, hiển nhiên cũng không ngờ tới là tên Vương Trần này lại đột nhiên chui ra.

Trần Bắc Phong bình thản nói:

- Nếu Vương Trần huynh đã ra mặt khuyên can, vậy ta không thể không nể mặt rồi...

Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp nói hết, Chu Nguyên đã cất tiếng đánh gãy:

- Cứ dựa theo quy củ mà làm đi. Ở đâu ra đạo lý việc của Phong các lại để cho người ngoài nhúng tay vào? Mặc dù ta vừa mới tiến vào Phong các, nhưng cũng hiểu quy củ. Bây giờ vị trí các chủ còn đang để trống, vậy nếu có tranh cãi, thì dựa theo các phó các chủ bỏ phiếu biểu quyết.

- Cho nên bây giờ, ta chính thức đề nghị cách chức thống lĩnh của ba người Kim Đằng!

Trần Bắc Phong cứng đờ lại.

Mà dáng tươi cười trên mặt Vương Trần cũng hơi dừng lại, sau đó hắn cười híp mắt nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:

- Vị phó các chủ Chu Nguyên này, không chịu nể mặt một chút sao?

- Nếu phó các chủ Vương Trần có ý kiến, thì có thể báo cáo lên năm vị Nguyên lão. -Chu Nguyên nghiêm túc nói.

Chu Nguyên híp mắt lại, cười chỉ chỉ Chu Nguyên. Sâu trong đôi mắt cuộn trào lạnh lẽo cùng lửa giận. Hắn cũng không ngờ tới chỉ là một tên phó các chủ mới tới của Phong các mà dám làm hắn mất hết mặt mũi trước mặt bao người như vậy.

Chu Nguyên không để ý đến bọn hắn, chỉ quay đầu nhìn Diệp Băng Lăng, chỉ cầng nàng cũng ủng hộ hắn, vậy xử quyết sẽ lập tức có hiệu lực.

Diệp Băng Lăng cũng không ngờ là Chu Nguyên quyết tâm như vậy, nàng cũng không cần phải do dự. Dù sao quan hệ giữa hai bên vốn đã ác liệt, chuyện hôm nay là do Trần Bắc Phong hắn gieo gió gặt bão. Thế là nàng cũng gật đầu, nói:

- Ta cũng đồng ý.

Trần Bắc Phong lập tức âm trầm lại.

Chu Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm hai người Trần Bắc Phong, Vương Trần, tuyên bố:

- Trong ba vị phó các chủ, đã có hai người đồng ý...

- Như vậy ta tuyên bố, trừng phạt có hiệu lực, tiến hành cách chức vụ thống lĩnh của ba người Kim Đằng, Lâm Tranh, Ngô Đao. Đồng thời trong thời gian một năm, ba người không được đi vào tu luyện trong Phong các. Nếu còn tái phạm, trực tiếp trục xuất khỏi Phong các.

Khi âm thanh của Chu Nguyên vang lên thì rất nhiều thành viên Phong các đều biến sắc mặt. Lúc này, bọn hắn cũng hiểu, vị phó các chủ mới tới này nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng nếu tức giận lên thì cũng chẳng khác nào lôi đình sấm giật.

- Được, được lắm!

Trần Bắc Phong cũng chỉ đành nói mấy chữ được, sau đó vung tay áo lên, nguyên khí cuốn đi ba người Kim Đằng lúc này đã trắng bệch cả mặt, trực tiếp quay người rời đi.

Vương Trần cũng lạnh lùng nhìn Chu Nguyên môt chút, nói:

- Tính tình của phó các chủ Chu Nguyên nóng nảy thật đấy. Nhưng ta vẫn khuyên ngài một câu, nếu cái tính tình này của ngài mà không chịu thay đổi thì ở trong bốn các này chỉ sợ là sẽ phải chịu thua thiệt đấy.

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, quay người đạp không mà đi.

Đông đảo người xem ở xung quanh thì âm thầm tắc lưỡi. Không ngờ tính tình của vị phó các chủ mới tới này lại cường ngạnh như vậy, chỉ là sau hôm nay vị này đã đắc tội với Trần Bắc Phong cùng Vương Trần rồi, không biết là vì lỗ mãng, hay là vì tự có tính toán đây?

Bất kể thế nào, sau việc hôm nay, chỉ sợ danh tiếng của vị này sẽ truyền khắp bốn các rồi...

Bình Luận (0)
Comment