- Tên vương bát đản này!
Trần Bắc Phong nghiêng đầu nhìn sang Chu Nguyên vẫn đang cười tủm tỉm, chăm chú nhìn chiến đấu ở phía dưới, trong nội tâm không nhịn được tức giận mắng to. Vốn dĩ là hắn cũng không để ý đối với Phó Các chủ mới tới như Chu Nguyên, dù sao theo hắn thấy, thực lực của người sau không có gì uy hiếp, nhưng hắn sao có thể nghĩ đến, tiểu tử này vừa tới không đến một tháng đã lại làm cho hắn chật vật như thế.
Cho nên lúc này ở trong nội tâm của Trần Bắc Phong, hận ý đối với Chu Nguyên quả thực còn muốn mãnh liệt hơn cả đối thủ cũ là Diệp Băng Lăng.
Ở phía dưới, chiến đấu trọn vẹn giằng co nửa ngày mới kết thúc.
Ba người chiến thắng cuối cùng là hai nam một nữ.
Tiêu Hoằng, Lý Pháp, Lục Minh Nguyệt.
Ba người này lúc trước vốn dĩ cũng dã là Phó Thống lĩnh, thực lực không kém, chỉ là bởi vì vị trí Thống lĩnh có hạn, cho nên khó có thể đi lên, hiện nay vị trí đã có, bọn họ dĩ nhiên là chiếm cứ ưu thế.
Ở bên trong rất nhiều ánh mắt hâm mộ, ba người tiến lên, ôm quyền hành lễ đối với ba vị Phó Các chủ ở phía trên, nhìn ra được, trong mắt ba người cũng có khó dấu vẻ hưng phấn.
Chu Nguyên đứng dậy, cười cười với ba người rồi tuyên bố:
- Ba vị có thể trổ hết tài năng, thực lực bản thân đã rõ như ban ngày, xứng đáng trở thành Thống lĩnh của Phong Các ta.
- Tạ ơn Chu Phó Các chủ!
Ba người lộ vẻ vui mừng, vội vàng hành lễ.
Diệp Băng Lăng cũng gật nhẹ đầu, nói:
- Có thể.
Ba người tiếp tục lộ vẻ cảm kích.
Sau đó rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào Trần Bắc Phong, sắc mặt của hắn âm trầm, lại không nói một lời.
Vì vậy, tràng diện hơi có chút xấu hổ.
Thấy thế, ba người Tiêu Hoằng cũng cảm thấy có chút căm giận, phẫn nộ và uất ức, nhưng mà lại cũng không dám chỉ trích Trần Bắc Phong.
Chu Nguyên ung dung mở miệng:
- Trong ba vị Phó Các chủ đã có hai vị tán thành, theo quy củ, kết quả của cuộc thi đấu tranh giành vị trí Thống lĩnh hôm nay sẽ hữu hiệu, như vậy chúc mừng ba người các ngươi trở thành Thống lĩnh của Phong Các ta.
Ba người Tiêu Hoằng lập tức ôm quyền hành lễ đối với Chu Nguyên, thái độ hơi có chút kính cẩn. Bọn họ xem như là đã triệt để minh bạch, Trần Bắc Phong căn bản không muốn bọn họ lên chức, nếu như không phải là có hai vị Phó Các chủ là Chu Nguyên, Diệp Băng Lăng chiếm cứ ưu thế của việc bỏ phiếu, bọn họ sẽ không có duyên với vị trí Thống lĩnh.
Tuy rằng uy vọng của Trần Bắc Phong tại Phong Các rất nặng, còn có tư cách để trở thành Các chủ, nhưng ngăn đón con đường phía trước của người như thù giết cha mẹ, ba người Tiêu Hoằng như thế nào chịu buông tha cho cơ hội này?
Hơn nữa ... mặc dù Trần Bắc Phong có chút ưu thế trong việc tranh đoạt vị trí Các chủ, nhưng trước mắt cũng không phải là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền, vạn nhất đến lúc cuối cùng Diệp Băng Lăng chiến thắng thì sao?
Sau khi Chu Nguyên tuyên bố kết quả, không khí trong sân lại sôi trào lên. Tuy rằng cuối cùng chỉ có ba người lên chức, nhưng hành động lần này của Chu Nguyên không thể nghi ngờ là khiến cho không ít thành viên của Phong Các có hảo cảm với hắn.
Trần Bắc Phong mặt không biểu tình từ trên ghế đứng dậy nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được lửa giận ở trong lòng của hắn, ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn về phía Chu Nguyên cùng Diệp Băng Lăng, thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi thực sự cho rằng điều này có thể mang đến phiền toái cho ta hay sao?
- Chỉ là một vài đường nhỏ mà thôi. Đợi đến khi ta trở thành Các chủ của Phong Các thì các ngươi tự nhiên sẽ minh bạch những trò này ngây thơ cỡ nào.
Chu Nguyên mỉm cười, nói:
- Trần Bắc Phong nói như thể vị trí Các chủ đã là vật trong bàn tay của ngươi vậy. Chuyện này cũng không tốt lắm đâu
Trần Bắc Phong liếc nhìn Chu Nguyên, trào phúng cùng khinh thường nói:
- Nếu không có Diệp Băng Lăng ở đây, ngươi cũng có tư cách tạo thành phiền toái cho ta hay sao?
Diệp Băng Lăng hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói chuyện, Trần Bắc Phong lại khoát tay áo, chẳng muốn nói thêm nữa, thân hình khẽ động, nhanh chóng hóa thành cầu vồng phá vỡ hư không rời đi.
- Chỉ còn có hơn một tháng nữa là cuộc thi đấu tranh giành vị trí Các chủ sẽ diễn ra rồi. Hi vọng đến lúc đó các ngươi còn cười được!
Giọng nói lạnh lùng của Trần Bắc Phong từ xa xa truyền đến.
Lúc này, thần sắc trên mặt Chu Nguyên ngược lại là khá bình tĩnh, hắn cũng không có bởi vì Trần Bắc Phong kia chê cười mà phẫn nộ, ngược lại là Diệp Băng Lăng nhìn hắn một cái, mở miệng trấn an một câu, sau đó ngưng trọng nói:
- Ta cảm giác Trần Bắc Phong này tựa hồ là lại trở nên mạnh mẽ thêm một phần rồi. Xem ra trong khoảng thời gian này ta cũng muốn toàn lực tu luyện rồi.
Vừa nói xong, nàng cũng không hề ở lâu, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy Diệp Băng Lăng rời đi, Chu Nguyên mỉm cười. Có Trần Bắc Phong tạo áp lực, bọn họ cũng cần cố gắng tu luyện rồi. Sau đó, ánh mắt của hắn tập trung vào mu bàn tay của mình, chỉ thấy được ở chỗ đó có ánh sáng màu xanh da trời nhàn nhạt ngưng tụ, mơ hồ trong đó hiện lên một Nguyên văn cổ xưa không trọn vẹn.
Hơn nửa tháng qua, nhờ có số Quy Nguyên bảo tệ thu được của ba người Kim Đằng cùng với việc tập trung tu luyện, Phong Linh văn của hắn đã hoàn thành được gần ba phần mười, tốc độ này đã vượt qua dự liệu của hắn.
- Ta ngược lại là muốn nhìn xem, nếu như ngươi thất bại trong cuộc thi đấu tranh giành vị trí Các chủ sắp tới thì ngươi còn có thể kiêu ngạo như bây giờ nữa hay không?
Nhìn qua phương hướng Trần Bắc Phong rời đi, thần sắc trên mặt của Chu Nguyên khá bình thản, hắn thì thầm tự nói. Kỳ thật hiện tại điều khiến cho hắn lo lắng cũng không phải là sự uy hiếp đến từ Trần Bắc Phong, trước mắt chuyện làm cho hắn càng thêm đau đầu ngược lại là Quy Nguyên bảo tệ.
Tốc độ ngưng luyện Phong Linh văn vượt qua dự liệu của hắn và theo đó tốc độ tiêu hao Quy Nguyên bảo tệ cũng vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Mà số Quy Nguyên bảo tệ lấy được ở chỗ ba người Kim Đằng sợ là không chống đỡ được đến khi Phong Linh văn của hắn hoàn thành được một nửa ... Hơn nữa, sau khi xác định được tốc độ ngưng luyện Phong Linh văn của bản thân, một nửa Phong Linh văn cũng không có cách nào để thỏa mãn khẩu vị của Chu Nguyên rồi, có lẽ hắn nên nghĩ đến mục tiêu càng cao hơn mới phải.
Nghĩ đến đây, Chu Nguyên phiền muộn thở dài một hơi, hy vọng số Quy Nguyên bảo tệ còn lại có thể giúp hắn kiên trì đến tháng sau, như vậy tối thiểu hắn còn có thể lĩnh tiền lương tháng sau của Phó Các chủ. Bằng không thì e rằng hắn chỉ có thể đi tìm Diệp Băng Lăng để mượn tiền rồi ... Chỉ là như vậy thì thật sự là mất hết mặt mo rồi.
- Xem ra chỉ có thể nghĩ cách kiếm lấy Quy Nguyên bảo tệ rồi ...
Hắn lẩm bẩm.