Trên giường, Chu Nguyên lẳng lặng ngồi xếp bằng, bàn tay của hắn vuốt vuốt miếng Bổ Ngân Văn kia, trên mặt lộ vẻ do dự. Một lát sau, hắn cắn chặt hàm răng lại, từ chỗ mi tâm có ánh sáng thần hồn lóe lên, một tia thần hồn lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào bên trong miếng Bổ Ngân Văn kia.
Nhưng mà, thần hồn mới của hắn vừa mới tiến vào trong miếng Bổ Ngân Văn kia thì giống như là đã xúc động phản ứng cực kỳ mẫn cảm nào đó, từ trong miếng Bổ Ngân Văn kia, một luồng sức mạnh rất nhỏ bộc phát ra. Chỉ trong một cái chớp mắt, Nguyên văn phía trên miếng Bổ Ngân Văn kia đã giống như là tuyết đọng gặp trời nắng to vậy nhanh chóng tan rã, miếng Bổ Ngân Văn kia cũng hóa thành một miếng ngọc trơn bóng.
- Không ngờ cơ chế tự hủy được bọn họ thiết trí mẫn cảm như thế.
Ánh mắt của Chu Nguyên khẽ chớp lên. Nhưng mà thực sự thì hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với chuyện này. Dù sao đây cũng chỉ là lần thử đầu tiên của hắn mà thôi. Nếu có thể dễ dàng phá giải Bổ Ngân Văn như vậy thì hắn ngược lại là có chút không tin rồi.
Hắn tiện tay bóp nát ngọc giản rồi lại là lấy ra một miếng Bổ Ngân Văn khác.
Sau đó, Chu Nguyên cũng không dùng thần hồn tra xét mà trực tiếp áp miếng Bổ Ngân Văn này lên trên lồng ngực. Ngay sau khi miếng Bổ Ngân Văn này vỡ nát thì lập tức có một luồng sáng bộc phát ra, luồng sáng này ngưng tụ ở trước lồng ngực của Chu Nguyên và theo thời gian trôi qua dần dần tạo thành một Nguyên văn kỳ lạ.
Ngay khi vừa mới hình thành, Nguyên văn này đã nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong máu thịt rồi lấy Nguyên văn làm trung tâm, mấy tia sáng nhanh chóng lan tràn sau đó đan vào nhau và hình thành một mạng nhện.
Mạng nhện này trải rộng nửa thân người trên của Chu Nguyên, mỗi một đường kết nối đều cực kỳ xảo diệu. Tuy rằng nhìn qua thì khiến cho người ta có cảm tưởng nó cực kỳ yếu ớt, cũng không có bất luận khả năng phòng ngự hay công kích gì nhưng Chu Nguyên lại biết được, nếu như ở bên trong Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, một khi những Nguyên ngân kia xuyên qua thân thể, muốn lao ra ngoài thì sẽ có một phần bị mạng nhện dính lại, sau đó ngưng lại ở bên trong cơ thể.
- Nguyên văn này thật sự là quá tinh diệu.
Sau khi dùng thần hồn kiểm tra qua một lượt, Chu Nguyên không ngừng gật đầu, tán thưởng.
Bổ Ngân Văn này nhìn như đơn giản nhưng kỳ thật là nó có kỹ thuật chế tạo cực kỳ phức tạp, bởi vì những tia sáng tạo thành mạng nhện kia luôn ở bên trong trạng thái không ngừng biến hóa, đây có lẽ chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho những người khác không có cách nào phục chế lại Bổ Ngân văn này.
Hơn nữa
Chu Nguyên nhạy cảm phát hiện ra rằng, muốn khắc Bổ Ngân Văn này thì hẳn là cần một loại Nguyên tài đặc thù nào đó làm môi giới, chỉ có điều cụ thể là lọai Nguyên tài gì thì hắn chịu, không có cách nào để đoán ra được, chắc hẳn đây cũng chín là bí mật lớn nhất của Hỏa Các.
Nếu như hắn muốn khắc Bổ Ngân Văn này, như vậy nhất định phải tìm hiểu được xem đây là lọai Nguyên tài gì, mà điều này hiển nhiên cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Hơn nữa Bổ Ngân Văn cực kỳ yếu ớt, thoáng có chút động tĩnh là sẽ nứt toác ra, điều này cũng làm cho việc thăm dò của Chu Nguyên trở nên khó khăn hơn, bởi vì hắn cũng không có cách nào để dùng thần hồn xâm nhập vào trong đó mà quan sát.
Một canh giờ sau, Chu Nguyên thu hồi thần hồn, hắn nhìn thoáng qua chỗ lồng ngực, Bổ Ngân Văn kia đã theo thời gian trôi qua mà dần tiêu tán.
Thấy thế, trong mắt Chu Nguyên lộ ra vẻ trầm tư, kỳ thật nguyên lý chế tạo của Bổ Ngân Văn cũng không tính là đặc biệt phức tạp, chỉ có điều ở trong đó có mấy điểm mấu chốt rất khó công phá, ví dụ như là loại Nguyên tài đặc thù ẩn chứa trong Bổ Ngân Văn kia.
Cho nên muốn hoàn toàn phục khắc Bổ Ngân Văn kia, độ khó thật đúng là không nhỏ.
- Đã không có cách nào để phục khắc, vậy thì ta đây tự mình chế tạo một loại khác là được!
Chu Nguyên hừ lạnh một tiếng. Năm đó, khi tám mạch không có dấu hiệu được khai phá, dầu gì thì hắn cũng đã coi Nguyên văn thành kỹ năng chủ đạo để luyện tập, mặc dù về sau có thể bắt đầu tu hành nguyên khí nhưng hắn cũng không có bỏ qua việc tu hành Nguyên văn.
Thậm chí, bởi vì bên người có một vị Tông Sư về Nguyên văn như Yêu Yêu , tạo nghệ trên phương diện Nguyên văn của hắn cũng không ngừng tiến bộ.
Vị thiên kiêu có thần hồn cấp độ Hóa Cảnh kia của Hỏa Các có thể sáng tạo ra Bổ Ngân Văn thì Chu Nguyên hắn cũng có thể làm được, hắn cũng không tin mình yếu hơn kẻ kia ở điểm này.
Nhưng mà, nhớ tới Yêu Yêu, ánh mắt của Chu Nguyên chợt thoáng ảm đạm. Nếu như lúc này, có nàng ở bên người thì chỉ sợ trong vòng một phút là Bổ Ngân Văn này đã bị phá giải rồi.
- Yêu Yêu, nàng hãy chờ ta. Ta vẫn đang cố gắng … cố gắng lấy được Tổ Long Đăng, sau đó lại tìm được máu thịt của Tổ Long, như vậy nàng có thể khôi phục lại rồi.
Chu Nguyên nhẹ giọng tự nói thầm, bàn tay lại không nhịn được nắm chặt, hắn cũng rất hoài niệm lúc trước , khi bên cạnh mình luôn có Yêu Yêu cùng Thôn Thôn.
So sánh với thời điểm đó, hiện tại, hắn chỉ một mình một người ở bên trong Hỗn Nguyên Thiên lạ lẫm này, thật sự là có chút cô độc.
Nhưng mà Chu Nguyên chung quy lại cũng không phải là người lúc nào cũng đắm chìm vào trong dĩ vãng khó có thể tự kềm chế. Hắn hít sâu một hơi là đã áp chế được cảm xúc trong lòng xuống. Hiện tại, hắn biết mình đã không có cách nào để trở lại sinh hoạt trong dĩ vãng rồi, việc hắn cần làm bây giờ là không ngừng cố gắng tiến bộ, mà không phải ở chỗ này ngồi nhớ lại việc lúc xưa.
Chu Nguyên từ từ nhắm mắt lại, thần hồn trong mi tâm lại lóe lên, tiếp theo hắn định thử thôi diễn, suy nghĩ xem liệu mình có thể sáng tạo một loại Nguyên văn có hiệu quả tương tự với Bổ Ngân Văn hay không.
Lần thôi diễn này của Chu Nguyên kéo dài đến tận ba ngày mà không có động tĩnh gì.
Mà trong ba ngày này, bởi vì chuyện của Bổ Ngân Văn mà Phong Các đã không ngừng rung chuyển. Vì trấn an nhân tâm, Diệp Băng Lăng cơ hồ không có thời gian tiến vào Phong vực tu luyện, nhưng dù vậy, hiệu quả mà nàng lấy được cũng không lớn, dù sao Quy Nguyên bảo tệ quá trọng yếu, hơn nữa bởi vì thời gian ba năm hạn chế, rất nhiều người đều không muốn lãng phí thời gian.
Cho nên một vài người vốn dĩ là ủng hộ Diệp Băng Lăng cũng bắt đầu dao động.
Vì thế, Diệp Băng Lăng có thể nói là bị giày vò đến mức sức cùng lực kiệt (chỉ việc quá mệt mỏi), chỉ có thể ảm đạm nghe những tin tức xấu không ngừng được báo đến kia nhưng lại không có biện pháp gì để giải quyết cả.
Mà khi mấy người Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy còn đang cảm thấy đau đầu vì chuyện của Bổ Ngân Văn thì lúc này ở một chỗ khác của Phong đảo, trong một quán rượu, Trần Bắc Phong lại tỏ ra cực kỳ vui vẻ, hắn đứng ở trước lan can, nhìn qua lầu nhỏ đông nghịt người ở phía trước, những người kia đều là thành viên của Phong Các tới để mua Bổ Ngân Văn, trong đó có không ít người đều đã từng ủng hộ Diệp Băng Lăng.
Nhưng hiển nhiên là cho dù có muốn ủng hộ thì cũng không tránh được sức hấp dẫn của Quy Nguyên bảo tệ.
- Trần ca, trong ba ngày này, người bên phía Diệp Băng Lăng kia chỉ sợ đã không còn được gần một nửa lúc trước rồi.
Ở sau lưng Trần Bắc Phong, Kim Đằng vui vẻ nói.
Trần Bắc Phong cười nhạt một tiếng, nói:
- Chỉ cần kéo dài thêm một thời gian nữa thì chỉ sợ bên phía của nàng cũng chỉ còn lại có hai ba con mèo hoang rồi, không có thành tựu.
- Đợi về sau, bên trên cuộc thi đấu tranh giành vị trí Các chủ, ta lại đánh bại nàng nữa. Đến lúc đó, ta ngược lại là muốn xem vị Băng mỹ nhân này đến tột cùng là có chịu thần phục hay không
Lúc này, Trần Bắc Phong có vẻ cực kỳ khí phách, tao nhã, sự chật vật do bị Chu Nguyên cùng Diệp Băng Lăng nhục nhã lúc trước đã tiêu tán đến hầu như không còn.
- Đúng rồi, Chu Nguyên kia đâu?
Trần Bắc Phong đột nhiên hỏi.
Kim Đằng nhếch miệng cười cười, nói:
- Nghe nói hắn đã trốn ở trong lầu đã vài ngày không biết thân rồi. Chắc là không còn mặt mũi để xuất hiện đi, dù sao với cục diện này, đi ra cũng chỉ thêm sứt đầu mẻ trán, còn không bằng giả mù lòa trốn đi.
- Diệp Băng Lăng thật đúng là mắt bị mù mới có thể ủng hộ hắn như vậy.
Trần Bắc Phong lắc đầu, khinh thường nói:
- Chỉ là một kẻ không biết trời cao đất rộng là gì mà thôi. Hiện tại biết rõ mình đã đá trúng tấm sắt hay sao? Hừ, đã muộn rồi!
- Hiện tại, chúng ta cũng không cần để ý tới hắn, chờ đến khi ta trở thành Các chủ thì ta sẽ tìm biện pháp, bãi miễn chức vị Phó Các chủ của hắn. Hừ! Đã đắc tội Trần Bắc Phong ta mà còn mong sống bình yên được hay sao? Hắn cho rằng thân phận Phó Các chủ này sẽ giữ được hắn hay sao?
- Vậy trước tiên, chúng ta ở đây sớm chúc mừng Các chủ đại nhân rồi.
Kim Đằng cười nói, trong mắt của hắn hiện lên sự oán hận. Chờ đến lúc đó, khi tên kia không còn ở trên vị trí Phó Các chủ nữa thì hắn nhất định phải hảo hảo nhục nhã một phen.
- Mọi người tiếp tục cố gắng tuyên truyền đi. Ta xem bọn họ còn có thể kiên trì được mấy ngày nữa.
Trần Bắc Phong vỗ vỗ bả vai của Kim Đằng, sau đó liền quay người đi vào phòng trong
Mà đúng lúc này, ở trên giường, khi Chu Nguyên thôi diễn đến ngày thứ năm thì hai mắt vốn dĩ là đang đóng chặt kia rốt cục chậm rãi mở ra.
Trong đôi mắt, hình như có thần quang lưu chuyển.