Ánh mắt Chu Nguyên tràn đầy nóng bỏng ngắm nhìn đạo mẫu thể Phong Linh văn ở xa kia, sau một hồi lâu mới bình tĩnh lại, sau đó thần hồn Chu Nguyên phát ra một ba động mang ý xin phép với Thần Ma. Dù sao mẫu thể Phong Linh văn được khắc dấu trên người Thần Ma, nếu như không có Thần Ma cho phép mà hắn dám tới gần thì chỉ sợ là ngay lập tức sẽ bị nghiền nát.
*mẫu thể: khuôn đúc, khuôn mẫu.
Tiếp nhận thỉnh cầu của Chu Nguyên, Thần Ma cũng không từ chối, chỉ cần không chạm tới vấn đề Nguyên tắc, nó sẽ không cự tuyệt. Đây cũng chính là một trong những mệnh lệnh mà năm đó Thương Uyên để lại cho nó.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, bất cứ ai là người tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp thì đều có thể khống chế nó ở một mức độ nào đó. Tuy nhiên chỉ vì bây giờ Chu Nguyên còn quá yếu ớt nên không thể làm được đến như vậy mà thôi.
Được sự cho phép của Thần Ma, Chu Nguyên vô cùng mừng rỡ, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, lực lượng thần hồn tỏa ra dần dần đến gần Thần Ma.
Càng đến gần, Chu Nguyên mới càng cảm nhận được sự khủng bố của Thần Ma. Cho dù Thần Ma đã cố ý thu lại uy áp, nhưng chỉ một chút xíu áp lực tỏa ra thôi cũng khiến cho thần hồn Chu Nguyên chập trùng kịch liệt, phảng phất như muốn tiêu tan.
Cũng may Chu Nguyên còn có thể chịu đựng được, dần dần tiếp cận mẫu thể của Phong Linh văn.
Thần hồn hắn xoay quanh mẫu thể, cảm nhận loại khí tức ba động diệu kỳ phát ra từ nó.
Loại ba động này khá tương tự với Nguyên ngấn Phong Linh văn, nhưng lại càng thêm mênh mông sâu xa.
Lực lượng thần hồn Chu Nguyên liên tục cảm ngộ, quen thuộc khí tức cùng quỹ tích vận chuyển của mẫu thể Phong Linh văn, trải qua thời gian nửa nén hương mới quay trở về.
Sau khi trở về, Chu Nguyên trầm tư một lát, duỗi ngón tay vẽ lên hư không trước mặt, chỉ thấy có vô số Nguyên ngấn tuôn ra, theo thời gian dần trôi dần hình thành một đạo Nguyên văn phức tạp khó hiểu, chính là Nguyên văn mà hắn tốn mấy ngày đêm mới sáng tạo ra, nhưng còn thiếu đồ vật trung tâm.
Thần hồn Chu Nguyên bắt đầu chập trùng, lực lượng thần hồn bắt đầu vẽ lại khí tức của mẫu thể Phong Linh văn.
Lúc mới bắt đầu, quá trình vẽ lại liên tục gặp thất bại. Nhưng khi số lần thất bại ngày càng nhiều thì Chu Nguyên lại càng thêm thuần thục. Dù sao mẫu thể cũng ở ngay trước mặt hắn, nếu có gì sai thì hắn có thể sửa ngay được.
Cứ như vậy, trải qua không biết bao lần thất bại, đến một lần, một đạo khí tức rất nhỏ được thần hồn vẽ nên xuất hiện trước mặt Chu Nguyên.
Ngay khi sợi khí tức này vừa thành hình, Chu Nguyên nhìn thấy mẫu thể Phong Linh văn trên thân Thần Ma hơi sáng lên một chút.
- Thành công rồi!
Chu Nguyên vô cùng vui mừng, nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo cùng chăm chú, tâm niệm điều khiển, sợi khí tức nhỏ xíu trước mặt liền bay về phía đạo Nguyên văn chưa hoàn chỉnh kia, cuối cùng dung nhập vào vị trí trung tâm còn thiếu khuyết, bắt đầu vận chuyển.
Ông!
Trong nháy mắt khi sợi khí tức bắt đầu vận chuyển, đạo Nguyên văn vốn âm u đầy tử khí kia đột nhiên bộc phát ra hào quang, tựa như sống lại.
Chu Nguyên vận chuyển thần hồn, thu nhỏ Nguyên văn lại thành lớn chừng bàn tay, sau đó nhanh chóng lấy ra một cái ngọc giản trống không, khắc đạo Nguyên văn kia vào trên đó.
Giờ khắc này, Nguyên văn kiểu mới do Chu Nguyên chế tạo đã ra lò!
- Cuối cùng cũng thành công... -Trong mắt Chu Nguyên hiện lên vẻ kích động, thần hồn cuốn lấy ngọc giản, xuyên qua phong tầng, nhanh chóng quay về bản thể.
- Thử xem hiệu quả thế nào!
Chu Nguyên lật tìm trong túi Càn Khôn nửa ngày trời mới tìm thấy còn một viên Quy Nguyên bảo tệ còn sót lại trong túi, thế là sắc mặt hắn càng đen như đáy nồi:
- Đã nghèo đến thế này rồi cơ à.
Chu Nguyên lầm bầm một câu, sau đó tế đốt viên bảo tệ cuối cùng kia.
Viên bảo tệ vừa bị đốt lên, lập tức có một luồng gió xoáy màu xanh lao xuống từ trên trời.
Chu Nguyên nhanh chóng lấy ra viên ngọc giản kia, đập nát nó, chỉ thấy hào quang phun trào, một đạo Nguyên văn xuất hiện trên lồng ngực, hóa thành một tấm lưới rất giống Bộ Ngấn Văn, hình thành một cái vòng xoáy nho nhỏ.
Thiên Linh Cương Phong bao phủ, cương phong như lưỡi đao xẹt qua thân thể.
Chu Nguyên tĩnh tâm cảm ứng.
Từng sợi cương phong xẹt qua thân thể, thậm chí Chu Nguyên còn có thể cảm ứng được một chút Nguyên ngấn ẩn chứa trong cương phong.
Ngay khi những Nguyên ngấn này tiếp xúc với thân thể, vòng xoáy trên lồng ngực lại xoay tròn, phát ra một loại ba động nào đó.
Trong nháy mắt tiếp theo, Chu Nguyên cảm nhận được rõ ràng, là những cương phong lướt qua thân thể mình hơi dừng lại một chút, mà những điểm sáng Nguyên ngấn li ti kia bay ra khỏi cương phong, tựa như bầy chim én, tự động bay về phía vòng xoáy Nguyên văn kia.
Sau một lúc lâu, khi Thiên Linh Cương Phong đã tiêu tán, Chu Nguyên mới mở mắt ra.
- Hiệu suất cao hơn năm phần mười so với hấp thu theo kiểu thông thường. -Chu Nguyên không khỏi rung động. Phải biết, dù là Bộ Ngấn Văn thì cũng chỉ tăng hiệu suất hấp thu lên thêm hai phần mười mà thôi.
Nếu như nói số lượng Nguyên ngấn ẩn chứa trong Thiên linh cương phong là mười phần, nếu hấp thu theo kiểu thông thường thì chỉ hấp thu được bốn phần, sử dụng Bộ Ngấn Văn thì có thể tăng hiệu suất hấp thu lên thành sáu phần, nhưng bây giờ nếu sử dụng đạo Nguyên văn này của Chu Nguyên thì có thể hấp thu được tới chín phần!
Nếu quanh năm suốt tháng hấp thu với hiệu suất cao như vậy, vậy kết quả cuối cùng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hiệu quả này khiến cho Chu Nguyên có chút kinh hãi.
- Đây chính là sự chênh lệch giữa bị động và chủ động sao?
Lúc trước hắn cũng chỉ là suy đoán, rằng nếu lấy khí tức của mẫu thể Phong Linh văn làm trung tâm thì hiệu quả hấp thu sẽ cao hơn, nhưng không ngờ là lại có thể cao tới nhường này.
“Sở dĩ có thể tạo ra hiệu quả cao như vậy cũng là vì mình vẽ nên khí tức của mẫu thể Phong Linh văn quá hoàn mỹ. Nhưng về sau nếu phải chế tạo với số lượng lớn thì khó có thể được như vậy nữa, nếu không sẽ lãng phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực.”
Chu Nguyên suy ngẫm, nếu hiệu quả của Bộ Ngấn Văn là tăng lên hai phần, vậy Nguyên văn này của mình có hiệu quả tăng lên tới bốn phần là đã được rồi. Về phần hiệu quả năm phần thì chỉ cung cấp cho một vài người đáng tín nhiệm như Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy, Liễu Chi Huyền,...
- Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng thành công.
Chu Nguyên thở phào như trút được gánh nặng. Sau đó hắn lại ngồi xếp bằng, thần hồn ly thể, bay qua phong tầng, tới chỗ Thần Ma.
Hắn cần chế tác nhiều một chút sản phẩm để chuẩn bị cho ngày mai.
Thế là, suốt nửa đêm hôm đó, Chu Nguyên đều không ngừng nghỉ vẽ ra khí tức mẫu thể Phong Linh văn, sau đó chế tạo ra từng viên từng viên ngọc giản Nguyên văn kiểu mới, khắc khí tức vào trong đó.
Đợi đến lúc Chu Nguyên cảm giác đã đến sáng sớm ngày hôm sau, trước mặt hắn đã nổi lơ lửng hơn 200 viên ngọc giản.
Thần hồn Chu Nguyên xòe bàn tay ra, nắm lấy một viên ngọc giản, sau khi kiểm tra một lúc, không khỏi nở một nụ cười hài lòng.
- À mà còn chưa đặt tên cho sản phẩm đâu...
- Hay cứ gọi là...Phong Mẫu văn đi.