Phong đảo, chỗ tiểu lâu nơi ở của Diệp Băng Lăng.
Diệp Băng Lăng ngồi đó, gương mặt xinh đẹp nay lại hết sức tiều tụy, môi đỏ hơi vểnh lên thể hiện tâm trạng bây giờ của nàng là cực kém.
Ở bên cạnh, ngoại trừ Y Thu Thủy, Liễu Chi Huyền, thì còn có mười mấy người khác, sắc mặt ai nấy đều trầm thấp. Đây đều là những người ủng hộ của Diệp Băng Lăng, bản thân bọn họ cũng có vị trí không thấp trong Phong các.
Diệp Băng Lăng day trán, đôi mắt đẹp đảo qua căn phòng, đột nhiên hỏi:
- Lê Kiên đâu rồi?
Nghe thấy cái tên này, mấy người ở đây không khỏi biến sắc, một lúc sau mới có người cố nén tức giận trả lời:
- Tên khốn kia đi đầu quân cho Trần Bắc Phong rồi.
Diệp Băng Lăng nghe vậy, bàn tay nắm chặt lại, con ngươi lạnh như băng, nhưng cuối cùng chỉ đành vỗ mạnh bàn, không nói gì.
Mặc cho ai cũng có thể thấy là lúc này Diệp Băng Lăng đang cực kỳ tức giận. Bởi vì tên Lê Kiên này là một trong hai vị thống lĩnh từng ủng hộ Diệp Băng Lăng tại trước cả lúc Chu Nguyên đi tới Phong đảo.
Nếu như những người khác vì bị bức bách mà lựa chọn Trần Bắc Phong thì Diệp Băng Lăng còn không đến nỗi tức giận như thế, dù sao người ta cũng chẳng được lợi ích gì nếu còn ở lại nơi này. Thế nhưng Lê Kiên lại khác biệt, bởi vì nếu như không có Diệp Băng Lăng nàng thì hắn không thể leo lên vị trí thống lĩnh được.
Nhưng mà điều mà Diệp Băng Lăng không ngờ tới chính là kẻ đã từng chịu ân cực lớn của nàng này lại là kẻ đầu tiên phản bội nàng. Phải biết, dù cho là người mới gia nhập như Tiêu Hoằng, Lý Pháp, Lục Minh Nguyệt cũng chưa từng thể hiện ra ý muốn rời đi.
- Tên khốn vong ân phụ nghĩa! Có người căm hận nói.
Y Thu Thủy nói khẽ:
- Chỉ sợ vị thống lĩnh Lê Kiên này đã sớm có ý muốn phản, Bộ Ngấn Văn chỉ là một cái cớ mà thôi.
Những người khác nghe vậy thì càng thêm phẫn nộ, ngay cả Diệp Băng Lăng cũng không nhịn được giận đến mức nghiến răng.
Nhưng cuối cùng Diệp Băng Lăng cũng chỉ đành thở dài, bây giờ nàng đã hết cách rồi, Bộ Ngấn Văn có sức ảnh hưởng quá lớn với các thành viên của bốn các.
Bây giờ cũng chỉ còn cách chờ đến lúc diễn ra cuộc chiến tranh đoạt chức vị các chủ, nàng phải cố gắng giành chiến thắng, lên chức các chủ, sau đó hạ lệnh cấm chỉ hành động độc quyền này của Trần Bắc Phong thôi.
“Nhưng... cũng đâu phải dễ mà đánh bại được Trần Bắc Phong đâu.”
- Chu Nguyên đâu? -Diệp Băng Lăng hỏi.
Y Thu Thủy cười khổ một tiếng, nói:
- Hình như vẫn còn đang bế quan, chưa có động tĩnh gì!
Nghe thấy vậy, mấy người khác liền khó chịu nói:
- Vị phó các chủ Chu Nguyên này thật vô trách nhiệm, rõ ràng là hắn trêu chọc tên Vương Trần kia mới gây ra chuyện này, thế mà bây giờ lại trốn đi...
Y Thu Thủy nghe vậy cũng không biết nói gì cho phải. Bởi vì nhìn từ bên ngoài thì quả thật là chuyện này là do Chu Nguyên gây ra, bây giờ người ta oán trách cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Băng Lăng thấy vậy thì khoát tay, nói:
- Đừng nói mấy lời vô nghĩa này, Chu Nguyên không phải là trốn đi, mà là đang thử phá giải bí mật của Bộ Ngấn Văn, sau đó phỏng chế nó.
Những người khác nghe vậy thì hơi ngỡ ngàng, sau đó cười khổ nói:
- Nếu có thể dễ dàng mà phục chế Bộ Ngấn Văn như vậy thì Hỏa các làm gì còn mạnh mẽ như hôm nay?
- Vị phó các chủ Chu Nguyên này đúng là suy nghĩ viển vông.
Diệp Băng Lăng cũng thở dài trong lòng, thật ra từ đầu nàng cũng đặt chút hy vọng lên người Chu Nguyên, nhưng qua nhiều ngày như vậy mà vẫn không có tin tức gì, niềm hy vọng ấy càng lúc càng bé lại.
- Thôi được rồi, gần đây cứ mặc kệ tên Trần Bắc Phong kia tác oai tác quái đi, đợi đến lúc cuộc chiến tranh ngôi vị các chủ diễn ra chúng ta lại dốc sức quyết thắng bại. -Diệp Băng Lăng cố gắng tươi tỉnh, nói với mọi người.
Đám người trầm mặc gật gật đầu.
Két.
Nhưng vào đúng lúc này, cửa phòng khách bị đẩy ra, một bóng người đi vào, cười nói:
- Thế nhưng tính ta lại rất khó nhẫn nhịn, có thù là phải báo ngay.
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, không phải là Chu Nguyên vẫn bế quan mấy ngày đây sao?
Diệp Băng Lăng lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Cậu không nhịn được thì có thể làm gì? Đi cướp Bộ Ngấn Văn về bán à?
Chu Nguyên ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh Diệp Băng Lăng, vươn vai một cái, vẻ mặt rã rời. Mấy ngày này liên tục phân tích thử nghiệm khiến cho hắn mệt đến ngất ngư. Hắn tiện tay bưng lên một chén trà trên bàn, uống ừng ực một ngụm.
Chỉ là khi hắn vừa buông chén trà xuống, đã thấy ở chỗ miệng chén còn có một vết son nhàn nhạt lưu lại.
Chu Nguyên không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt Diệp Băng Lăng đã trở nên lạnh lùng từ khi nào, bàn tay đặt trên bàn bắt đầu tràn ngập sương lạnh.
Hiển nhiên, chén trà này là chén trà uống dở của Diệp Băng Lăng.
- Chu Nguyên, cậu trốn đi đâu chơi vài hôm mà trông có vẻ nhàn nhã quá nhỉ? -Diệp Băng Lăng cắn chặt răng ngà, tay ngứa ngáy, chỉ muốn đập cho cái tên trước mắt này một trận.
Chu Nguyên ngượng cùng cười một tiếng nói:
- Đừng nóng thế...
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mà lại ta đi cướp mấy cái Bộ Ngấn Văn kia làm gì, bây giờ có đưa ta ta cũng cảm thấy chướng mắt.
Diệp Băng Lăng nghe vậy thì hơi giật mình, sau đó mắng một câu:
- Khoác lác vừa thôi!
Những người khác cũng không còn gì để nói, cảm thấy tên này càng ngày càng không đứng đắn.
Chu Nguyên thấy ánh mắt hoài nghi khắp phòng, cười cười, sau đó lấy ra một viên ngọc giản, để lên bàn, nói:
- Đây là Phong Mẫu văn do ta sáng tạo ra, cũng có tác dụng đề cao hiệu suất hấp thu Nguyên ngấn.
- Hiệu quả thì cao hơn một chút so với Bộ Ngấn Văn, bọn hắn là tăng lên hai phần, còn Phong Mẫu văn của ta có thể tăng lên bốn phần.
Đùng!
Thanh âm của Chu Nguyên vừa dứt, trong phòng lập tức liên tiếp vang lên mấy tiếng chén trà rơi vỡ, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Nguyên, ngay cả Diệp Băng Lăng cũng hơi há môi thơm, vẻ mặt ngưng kết.
- Phong Mẫu văn?!
- Bốn phần?!
Mấy giây sau, mấy tiếng hô kinh ngạc vang lên, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
- Cậu, cậu đừng có nói bừa! -Diệp Băng Lăng cũng vô cùng chấn động. Nàng nhìn miếng ngọc giản trên bản, thật sự khó có thể tin những gì Chu Nguyên nói là thật.
Chu Nguyên mà có thể chỉ dùng mấy ngày mà đã sáng tạo ra một viên ngọc giản có thể hỗ trợ hấp thu Nguyên ngấn là đã giỏi lắm rồi, thế mà bây giờ hắn còn nói là viên ngọc giản này còn có hiệu quả gấp đôi so với Bộ Ngấn Văn của Hỏa các, ai mà tin được!
- Chu Nguyên huynh, trong mấy ngày bế quan này, có thật là huynh đã sáng chế ra Nguyên văn có thể hấp thu Nguyên ngấn hay không? -Y Thu Thủy cũng không nhịn được hỏi. Nàng cũng lo lắng Chu Nguyên vì trấn an mọi người mà nói bừa, như thế thì đúng là biến khéo thành vụng.
Nhìn thấy những ánh mắt hoài nghi kia, Chu Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, thế là hắn cũng chẳng muốn giải thích thêm, búng tay một cái, từng viên ngọc giản chứa Nguyên văn bay về phía từng người trong phòng, sau đó Chu Nguyên uể oải phất tay, nói:
- Tự mình đi Phong Vực thử một chút liền biết, dù sao cũng chẳng mất bao lâu.
Diệp Băng Lăng bắt lấy viên ngọc giản bay tới, cắn chặt răng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, cảnh cáo một câu:
- Chu Nguyên, nếu ta phát hiện cậu dám lừa phỉnh ta, thì cậu chết chắc rồi đấy!
Nói xong, nàng vội vàng đứng dậy rời đi, nàng muốn đích thân thử nghiệm một chút, nếu không thì thật không thể tin tưởng Chu Nguyên được.
Mà Y Thu Thủy, Liễu Chi Huyền cùng mấy người khác cũng cầm ngọc giản vội vã xông ra ngoài.
Thế là chỉ nháy mắt trong phòng đã trống không.
Chu Nguyên thấy thế thì không khỏi buồn bực, thế mà chẳng có ai tin hắn, ngay cả Y Thu Thủy cũng chạy nhanh như vậy!
Hắn lắc đầu, chỉ đành cầm lấy ấm trà, tự rót tự uống.
Mà khi hắn sắp sửa uống xong một bình trà, thì từ bên ngoài lại truyền tới âm thanh xé gió, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Băng Lăng cùng cả đám người kia vội vàng xông vào, trên mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ mừng rỡ như điên.
Ánh mắt mọi người cùng dừng lại trên thân Chu Nguyên, ngay cả người kiêu ngạo như Diệp Băng Lăng thì giờ phút này ánh mắt cũng không khỏi gợn sóng.
- Hiệu quả thế nào? Tốt hơn Bộ Ngấn Văn chứ? -Chu Nguyên đặt chén trà xuống, hỏi thử. Dù sao trước đó cũng chỉ mình Chu Nguyên thử qua hiệu quả của Nguyên văn mới.
Tất cả mọi người đều cuồng nhiệt gật đầu, người tên Tiêu Hoằng kia càng vô cùng kích động nói:
- So với Phong Mẫu văn của Nguyên ca thì cái Bộ Ngấn Văn kia chính là rác rưởi!
Có Phong Mẫu văn, về sau hiệu suất tu luyện của mọi người sẽ tăng lên thật nhiều.
Chu Nguyên cười khẽ, nói:
- Đây là Phong Mẫu văn dùng để mua bán, hiệu quả chỉ có bốn phần mười mà thôi. Về sau ta sẽ chế tạo cho mọi người một chút Phong Mẫu văn chuyên dụng, hiệu quả của loại này còn cao hơn một phần so với Phong Mẫu văn thông thường.
Chu Nguyên hiểu, người mà đến giờ còn chịu ở lại nơi này thì đều là người đáng tin, cho nên hắn cũng nguyện ý chia sẽ một chút đặc quyền cho bọn họ.
Mà vừa nghe thấy lời này của Chu Nguyên, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên đã cuồng nhiệt đến mức gần như sùng bái. Có thể tăng hiệu quả lên năm phần? Đây là Nguyên văn gì thế? Quả thực là ưu việt bỏ xa Bộ Ngấn Văn mấy con phố.
Diệp Băng Lăng đi đến ngồi bên cạnh Chu Nguyên, ánh mắt hơi hoảng hốt, nhưng cuối cùng vẫn nhìn Chu Nguyên, cắn cắn môi, nói:
- Chu Nguyên...cậu lợi hại quá!
Dù cho người kiêu ngạo như Diệp Băng Lăng cũng không khỏi chịu phục.
Chu Nguyên cười một tiếng, chợt đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
- Mọi người, lan truyền tin tức này ra đi, chứ để bọn người kia vui vẻ lâu như vậy, cũng đã đến lúc khiến bọn chúng phải khóc rồi!