Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 873 - Chương 872: Phản Kích.

Chưa xác định
Chương 872: Phản kích.

Phong đảo, trước một tòa lầu nhỏ.

Dòng người tới lui không ngừng, xếp thành hàng dài, rất là náo nhiệt.

Trần Bắc Phong đứng trên lầu hai, cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng ồn ào phía dưới, trong lòng cũng không nhịn được tán thưởng độ hấp dẫn quá mạnh của Bộ Ngấn Văn. Có lẽ bây giờ thì tám, chín phần mười số người Phong các là đang hội tụ ở đây.

- Lê Kiên, ngươi quả là người thức thời. -Trần Bắc Phong quay đầu nhìn về phía một người thanh niên sau lưng, cười nhạt nói.

Tên thanh niên này có sắc mặt nhợt nhạt, mũi sâu, dáng vẻ thâm trầm, nghe thấy lời nói của Trần Bắc Phong, tên này lập tức lộ ra nét tươi cười khiêm tốn, nói:

- Chim khôn phải biết chọn cây mà đậu, chẳng bao lâu nữa toàn bộ Phong các đều sẽ được quản lý dưới tay các chủ, mà ta cũng chỉ là đến sớm ra mắt ngài mà thôi.

Ngụ ý là đã xác định chắc chắn rằng Trần Bắc Phong là các chủ tương lai của Phong các.

Trần Bắc Phong cười ha hả, chỉ chỉ tay vào Lê Kiên, nói:

- Ngươi biết nói chuyện đấy.

Lê Kiên nói:

- Phó các chủ Diệp Băng Lăng vốn không phải là đối thủ của ngài, ngày thường ta cũng khuyên bảo nàng ấy rất nhiều, chỉ tiếc nàng quá quật cường.

Trần Bắc Phong mỉm cười nói:

- Không cần gấp, nàng ta là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Ánh mắt hắn lại chuyển hướng dòng người thật dài ở phía dưới, nói với vẻ ngạo nghễ:

- Bây giờ lòng người của Phong các đều nằm trong tay ta, mặc kệ bọn hắn làm thế nào cũng không thoát khỏi tay ta.

Lê Kiên cũng gật đầu đồng ý, chỉ cần Trần Bắc Phong còn cầm quyền phần phối Bộ Ngấn Văn trong tay thì hắn còn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Bởi vì Bộ Ngấn Văn quá có sức hấp dẫn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lê Kiên hắn quyết định từ bỏ Diệp Băng Lăng, đầu quân cho Trần Bắc Phong.

- Thật ra nói cho cùng cũng là do tên phó các chủ mới tới kia giở trò, chứ nếu không thì phó các chủ Diệp Băng Lăng không đến nỗi đối chọi gay gắt với ngài đến mức như vậy. -Lê Kiên nói, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét.

Từ khi Chu Nguyên đến Phong các, Diệp Băng Lăng liền trở nên cực kỳ tín nhiệm hắn, điều này khiến cho Lê Kiên rất khó chịu. Trước đó Chu Nguyên đắc tội với Trần Bắc Phong và Vương Trần, hắn cũng khuyên Diệp Băng Lăng không nên xen vào, nhưng nàng lại không chịu nghe, ngược lại càng cố sức bảo vệ Chu Nguyên.

Hành vi lỗ mãng này của Diệp Băng Lăng cũng là một trong những nguyên nhân mà Lê Kiên phản bội. Đương nhiên, là vì thật sự không hợp ý kiến hay là vì ghen ghét đố kị thì chỉ có mình Lê Kiên hiểu rõ.

Nhắc tới Chu Nguyên, ánh mắt của Trần Bắc Phong cũng càng thêm lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, chỉ là một con châu chấu mà thôi, chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.

Cảm giác được ý lạnh trong câu nói của Trần Bắc Phong, Lê Kiên cũng nở nụ cười, hắn rất vui khi nhìn thấy vị phó các chủ kia không gặp may.

Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện, bỗng nhiên phía cuối của hàng người thật dài kia xuất hiện ồn ào, ngay sau đó, có một số người chần chờ một lúc liền rời đi.

Trần Bắc Phong thấy vậy, nhíu mày, gọi Kim Đằng tới, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Kim Đằng còn chưa kịp nói chuyện, dòng người phía dưới đã vang lên mấy tiếng hô kinh ngạc.

- Nghe nói phó các chủ Chu Nguyên cũng tự chế được một loại Nguyên văn, cũng có tác dụng hấp thu Nguyên ngấn của Phong Linh văn, hơn nữa có thể tăng hiệu suất hấp thụ lên thêm bốn phần mười.

- Bốn phần?! Làm sao có thể? Đây chẳng phải là gấp đôi Bộ Ngấn Văn à?!

- Nói láo rồi, chứ nhiều năm như vậy rồi còn chưa có ai có thể phục chế được Bộ Ngấn Văn, chứ đừng nói chi là tạo ra Nguyên văn có hiệu quả cao hơn nó!

- Không biết, nhưng nghe nói giá cả cũng ngang bằng Bộ Ngấn Văn!

- Hiện tại nghe nói hai vị phó các chủ Chu Nguyên và Diệp Băng Lăng đang cho người bày bán ở chỗ Phong Hồ, thấy bảo số lượng còn lại cũng không nhiều đâu...

- Thật hay giả đấy?

- Đi thử xem liền biết!

- ...

Khi tiếng bàn luận xôn xao càng ngày càng vang, số người Phong các đang xếp hàng mua sắm Bộ Ngấn Văn ở đây lựa chọn rời đi càng nhiều. Rất nhanh, số người còn ở lại chỉ còn chưa đầy một nửa lúc đầu.

Trên lầu hai, Trần Bắc Phong trầm mặt nhìn hướng mấy người rời đi, châm chọc nói:

- Cái tên Chu Nguyên kia đang làm gì thế? Cho là lừa được người đến đó thì có thể giải quyết được vấn đề à?

Đối với những thông tin vừa truyền tới, Trần Bắc Phong chẳng thèm tin lấy một chữ nào!

Tự sáng tạo Nguyên văn? Hiệu quả còn cao hơn gấp đôi so với Bộ Ngấn Văn? Lừa trẻ con đấy à? Có thể nói Bộ Ngấn Văn là nguyên nhân chủ yếu nhất giúp Hỏa các càng phát triển càng lớn mạnh trong mấy năm gần đây. Nhờ vào Bộ Ngấn Văn, có thể nói Hỏa các đã kiếm lời không biết bao nhiêu là bảo tệ của ba các khác, khiến cho ba các khác hâm mộ mà chẳng làm được gì.

Trong mấy năm qua chẳng lẽ không có người nghĩ tới việc phá giải thậm chí là sáng tạo ra Nguyên văn cùng tác dụng như Bộ Ngấn Văn à? Có, có nhiều là đằng khác, nhưng cuối cùng có người thành công không?

Không một người nào thành công!

Mà bây giờ, chỉ là một tên phó các chủ mới tới mà dám tuyên bố hắn tự chế được một đạo Nguyên văn có hiệu quả tốt gấp đôi so với Bộ Ngấn Văn?

Lừa trẻ con à?!

Mấy người phía dưới đều là ngu xuẩn sao? Ngay cả lời này mà cũng tin?

Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, người phía dưới rời đi càng ngày càng nhiều, thế là cơn giận trong lòng Trần Bắc Phong càng ngày càng bùng cháy, đá chân đá vỡ nát bàn gỗ trước mặt. Có lẽ ngay cả hắn đều không phát hiện được, hắn như vậy là vì đang lo sợ, lo sợ một khả năng mà hắn không dám tin tưởng kia.

- Phó các chủ, có cần đi xem tên Chu Nguyên kia đang giở trò gì hay không? -Ánh mắt Kim Đằng tràn đầy vẻ kinh hãi, nhỏ giọng nói.

Lê Kiên cũng gật đầu, nói:

- Hiển nhiên là tên Chu Nguyên kia đang lừa dối mọi người, khả năng mà hắn chế tạo ra được Nguyên văn còn tốt hơn Bộ Ngấn Văn là con số không!

Ánh mắt Trần Bắc Phong tràn đầy lạnh lẽo, hắn vung tay áo lên nói:

- Đi thôi, xem một chút xem, nếu tên tiểu tử này dám tung tin đồn nhảm thì hôm nay ta phải trừng trị hắn một phen!

Vừa dứt lời, thân ảnh hắn đã phóng lên tận trời, Kim Đằng, Lê Kiên ở đằng sau cũng vội vã đuổi theo.

Chỗ trung tâm của Phong đảo là một hồ nước trong suốt như gương, xung quanh hồ là vô số các sân huấn luyện.

Mà lúc này, trên một quảng trường gần hồ, tiếng người huyên náo, ở phía xa còn thỉnh thoảng có bóng người chạy tới.

Mục tiêu của những người này đều là chỗ trung tâm quảng trường, ở nơi đó có một cái lều nhỏ, mấy người Chu Nguyên, Diệp Băng Lăng đang đứng trước lều nhỏ, trước mặt là một cái bệ đá, trên đó có trưng bày từng viên ngọc giản Nguyên văn, chính là Phong Mẫu văn.

Xung quanh lều nhỏ đã vây quanh đông nghịt người, tuy nhiên ánh mắt ai nấy đều mang theo vẻ ngờ vực nhìn những viên ngọc giản kia, tạm thời vẫn chưa có người nào tiến lên.

- Thưa mọi người, Nguyên văn mà ta vừa sáng tạo ra này có tên là Phong Mẫu văn. Lúc trước ta cũng đã trình bày, tác dụng của nó là giúp cho người trong Phong Vực có thể tăng hiệu suất hấp thu Nguyên ngấn Phong Linh văn lên tới bốn phần mười. Đặc biệt là giá cả của nó chỉ ngang bằng với Bộ Ngấn Văn mà thôi. -Chu Nguyên nhìn xung quanh, cất giọng nói.

Xung quanh lập tức trở nên ồn ào, tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là hoài nghi. Dù sao hiệu quả mà Chu Nguyên giới thiệu quá to lớn, là gấp đôi so với Bộ Ngấn Văn...

- Hừ, ăn nói vớ vẩn!

Một tiếng hừ lạnh vang lên, mấy luồng quang ảnh giáng xuống, người đi đầu chính là Trần Bắc Phong.

Ánh mắt Trần Bắc Phong tràn đầy lãnh lẽo nhìn Chu Nguyên và Diệp Băng Lăng, nói:

- Trong suốt những năm gần đây, Bộ Ngấn Văn vẫn luôn là sản phẩm duy nhất có khả năng tăng hiệu suất hấp thu Nguyên ngấn. Đã từng có nhiều người muốn nghiên cứu chế tạo ra Nguyên văn có tác dụng tương tự như nó, nhưng trong suốt một thời gian dài lại chưa ai có thể thành công. Thế mà không biết phó các chủ Chu Nguyên sáng lập Phong Mẫu văn này trong thời gian bao lâu?

Chu Nguyên cười nhạt nói:

- Khoảng chừng bốn, năm ngày thì phải.

Trần Bắc Phong ngửa mặt lên trời cười to, nói:

- Bốn năm ngày mà đòi sáng chế ra được Nguyên văn còn cao cấp hơn Bộ Ngấn Văn, sợ là ngươi vội đến mức mất trí rồi à!

Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ càng nặng. Bọn họ đều biết, trong những năm này có không biết bao nhiêu thiên kiêu tinh thông Nguyên văn mang ý đồ phá giải bí mật của Bộ Ngấn Văn, nhưng cuối cùng lại đều thất bại. Bộ Ngấn Văn vẫn cứ sừng sững đến nay, trở thành cây rụng tiền của Hỏa các.

Nhưng bây giờ Chu Nguyên lại nói hắn chỉ dùng bốn, năm ngày liền sáng chế được một Nguyên văn còn mạnh hơn Bộ Ngấn Văn, đúng là khó có thể tin.

- Mọi người, chắc hẳn là do mấy ngày nay phó các chủ Chu Nguyên lo lắng bồn chồn, không còn cách nào khác, thế nên chỉ còn có cách như vậy. Nhưng xin mọi người yên tâm, nếu ai bị hắn lừa gạt thì cứ việc đứng ra tố cáo, Trần Bắc Phong ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. -Trần Bắc Phong ra vẻ đại nghĩa, quát lên.

Chung quanh lập tức vang lên vô số tiếng khen hay, làm cho Trần Bắc Phong cảm giác bản thân mình càng thêm cao thượng.

Chu Nguyên cảm thấy có chút buồn nôn khi phải chứng kiến biểu diễn của Trần Bắc Phong, cũng không muốn nói nhảm, chỉ lười biếng nói:

- Lúc trước đã có một số người được cầm Phong Mẫu văn đi Phong Vực để thử nghiệm miễn phí, chắc hẳn rất nhanh là bọn họ có thể mang kết quả trở về.

Chu Nguyên cũng hiểu thời gian mình sáng chế ra Phong Mẫu văn ngắn tới mức khó tin, thế nên hắn cũng không trách người khác. Bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng, chờ thêm một lát dùng sự thực để chứng minh là được.

Trần Bắc Phong chau mày, loại thái độ này của Chu Nguyên khiến cho hắn có chút lo sợ.

Hắn cắn răng một cái, chuyển mắt nhìn Diệp Băng Lăng từ đầu vẫn chưa nói gì, nói:

- Diệp phó các chủ, ngươi cũng là người dày dạn trầm ổn, sao lại đi theo tên tiểu tử này làm trò thế này?

Nhưng mà Diệp Băng Lăng vẫn không để ý tới Trần Bắc Phong, ánh mắt như sương lạnh chỉ nhìn chằm chằm Lê Kiên đang đứng cạnh hắn.

Lê Kiên đối mặt với ánh mạt lạnh lẽo của Diệp Băng Lăng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, hắn vội vàng nhìn thoáng qua Chu Nguyên, nói:

- Diệp phó các chủ, tinh thần vị phó các chủ Chu Nguyên này đã không được bình thường rồi, ngài đừng chiều theo hắn làm loạn nữa, miễn cho bị liên lụy.

Diệp Băng Lăng nghe vậy, ánh mắt nhìn Lê Kiên càng thêm chán ghét.

Ánh mắt này của nàng khiến cho Lê Kiên càng thêm khó chịu, hắn hơi cúi thấp đầu xuống, trong mắt lóe lên sự căm hận.

"Hừ, đồ đàn bà ngu xuẩn, đợi đến lúc lời nói dối của các ngươi bị vạch trần, để xem các ngươi còn mặt mũi tranh vị trí các chủ nữa không.”

Vút! Vút!

Mà vào lúc này, từ trên bầu trời xuất hiện mấy tiếng xé gió, sau đó mọi người nhìn thấy mười mấy bóng người bay xuống.

Sắc mặt mấy người này khá kỳ lạ, đỏ phừng phừng, ánh mắt có chút hoảng hốt, thở phì phà phì phò, tựa hồ bị sự việc gì đó gây sốc.

Bọn họ chính là nhóm người cầm Phong Mẫu văn miễn phí đi Phong Vực thử nghiệm mà Chu Nguyên nhắc tới.

Những người khác nhìn thấy thần sắc mấy người này lạ kỳ như vậy, lông mày không khỏi nhíu lại, chẳng lẽ đúng là mình bị Chu Nguyên, Diệp Băng Lăng đùa bỡn rồi?

Trần Bắc Phong thì mừng rỡ, tươi tỉnh nói với mấy người vừa trở về:

- Mọi người bị lừa rồi chứ gì? Yên tâm, không cần phải sợ, có ta ở chỗ này, bọn hắn không dám làm gì mọi người, cứ việc nói ra!

Nhưng mà, những người kia lại chẳng thèm để ý tới Trần Bắc Phong, sau khi thở hổn hển vài hơi, mấy người không hẹn mà cùng quát ầm lên:

- Phong Mẫu văn vô đich!

- Đúng là hiệu quả bốn phần, không giả chút nào!

- Bộ Ngấn Văn không thể sánh bằng!

- Móa, Kim Thiên Tường ta còn chưa phục ai, hôm nay chỉ phục phó các chủ Chu Nguyên.

Khi âm thanh gào thét của mấy người vang lên, âm thanh ồn ào trên quảng trường lập tức im bặt lại.

Mà nét tươi cười trên mặt Trần Bắc Phong cũng cứng ngắc lại. Tim hắn như dừng lại, làm cho khắp cả người hắn phát lạnh như rơi xuống vực sâu.

Bình Luận (0)
Comment