- Hắc Thiên Ma...
Chu Nguyên ngưng lại ánh mắt, quan sát bóng người màu đen sau lưng Hàn Uyên. Dù là người cứng cỏi như Chu Nguyên cũng không khỏi cảm thấy hơi lạnh gáy khi cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ bóng đen này.
Kiếm Hoàn lơ lửng trước mặt Chu Nguyên, kiếm quang tràn ngập, hóa thành từng luồng kiếm ảnh sắc bén vô địch.
Vút!
Trong chớp mắt tiếp theo, kiếm ảnh bắn ra, nhanh như chớp đánh, thẳng chỉ về hướng Hàn Uyên.
Hàn Uyên đứng lơ lửng trên không, không nhúc nhích tí nào. Đợi đến lúc kiếm ảnh chỉ còn cách mặt hắn một xích thì cây liêm đao màu đen đột nhiên chém ra, trảm tại trên thân kiếm ảnh, kiếm quang lập tức vỡ vụn, Kiếm Hoàn run một cái, bắn ngược trở về.
Vèo!
Kiếm Hoàn bắn ngược, mà Hắc Thiên Ma cũng đồng thời biến mất.
Ngay lúc đó, Chu Nguyên cũng đạp chân xê dịch một bước, chỉ thấy Chu Nguyên vừa di chuyển, sau lưng đã có âm thanh xé gió vang lên, quang ảnh liêm đao sượt sát qua thân thể hắn chém xuống, hư không rách toác.
Một đao thất bại, lưỡi liêm biến đổi, cuốn lấy khí tức sát phạt, vẽ lên một đường cong huyền ảo chém về phía cổ Chu Nguyên.
Chu Nguyên hơi nhíu mày, không ngờ tốc độ của con Hắc Thiên Ma này nhanh đến thế, cũng không biết là thứ gì? Nhưng hắn cũng không hề sợ hãi liêm đao đang chém tới kia, năm ngón tay nắm chặt, lông tơ tuyết trắng xuất hiện bao trùm lên tay, hình thành một chiếc bao tay.
Keng!
Nắm đấm vung ra, va chạm trực tiếp với cây liêm đao kia.
Hư không chấn động nên từng gợn sóng. Trong chớp mắt khi xảy ra va chạm, Chu Nguyên có thể cảm nhận được có một luồng khí tức hủy diệt đầy bạo ngược truyền tới, muốn xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Rống!
Tuy nhiên luồng khí tức kia còn chưa kịp xâm nhập, Trấn Thế Thiên Giao Khí trong cơ thể đã gào thét lao ra, tiêu diệt nó.
Chỉ qua lần giao chiêu này, Chu Nguyên đã hiểu thứ được gọi là Hắc Thiên Ma này có được toàn bộ cường độ nguyên khí của Hàn Uyên, lại kết hợp thêm loại khí tức giết chóc bạo ngược kia thì lại càng mạnh, thậm chí đã vượt qua thực lực của Hàn Uyên.
Cũng may là sau khi triệu hồi ra con Hắc Thiên Ma này thì nguyên khí của Hàn Uyên cũng bị hao hụt nghiêm trọng, không thể chiến đấu, bằng không thì Chu Nguyên sẽ còn vất vả hơn giờ nhiều.
Vút!
Hắc Thiên Ma nhanh như bóng ma, liêm đao trong tay nó vung lên, liên tục chém mạnh về phía Chu Nguyên.
Keng! Keng!
Trong khoảng thời gian mấy phút sau đó, Chu Nguyên đã chiến đấu mấy chục hiệp cùng con Hắc Thiên Ma này. Sau mỗi lần va chạm, bước chân Chu Nguyên sẽ lại lùi một nửa bước. Chỉ vì sức chiến đấu của Hắc Thiên Ma quá hung hãn, Chu Nguyên chỉ có thể rơi xuống hạ phong.
Thảo nào mà Hàn Uyên sẽ coi đây là sát chiêu.
Tuy nhiên, nhìn thì có vẻ là Chu Nguyên đang yếu thế, nhưng thực tế tâm tình hắn lại hết sức bình tĩnh. Bởi vì mặc dù Hắc Thiên Ma hung ác, nhưng lại không thể có ý thức chiến đấu cùng tư duy xử lý cao như nhân loại.
Keng!
Lại một lần va chạm, nhưng lần này Chu Nguyên không tiếp tục lùi lại, mà thân hình hắn nghiêng người, bước lên một bước, di chuyển tới vị trí điểm mù của quỹ tích vung liêm đao của Hắc Thiên Ma. Bàn tay hắn nắm một cái, Kiếm Hoàn hóa thành kiếm quang xuất hiện trong tay.
Xoét!
Chỉ một giây sau, thân hình Chu Nguyên đã xuất hiện ở cách chỗ cũ mấy chục bước, mà đạo kiếm quang kia đã xuyên thủng lồng ngực của Hắc Thiên Ma.
Ở bên ngoài, người xem thấy vậy lập tức ồ lên, chẳng lẽ Hắc Thiên Ma mà Hàn Uyên vất vả gọi ra lại cứ thế bị xử lý à?
Tuy nhiên, sau khi đánh trúng một đòn, Chu Nguyên lại chẳng mấy vui vẻ. Bởi vì hắn phát hiện sau khi trúng một kiếm kia thì con Hắc Thiên Ma kia lại chẳng có vẻ gì là suy yếu đi cả.
Giữa không trung, Hàn Uyên nở nụ cười:
- Chu Nguyên các chủ, không thể phủ nhận Kiếm Hoàn của ngài quả là sắc bén vô địch, chỉ tiếc là sự sắc bén ấy lại chẳng có hiệu quả mấy với Hắc Thiên Ma của ta.
Chu Nguyên nhăn lại lông mày, quan sát cẩn thận Hắc Thiên Ma. Một lát sau, trong lòng Chu Nguyên sáng tỏ. Bởi vì hắn phát hiện có một tia thần hồn ba động nhỏ bé phát ra tại dưới sự bảo vệ tầng tầng của nguyên khí trong cơ thể con Hắc Thiên Ma kia.
“Không ngờ con Hắc Thiên Ma này lại lấy thần hồn làm trái tim để điều khiển nguyên khí?”
Trong mắt Chu Nguyên không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Thảo nào mà một kiếm lúc trước của hắn lại không có hiệu quả, bởi vì tấn công thuần nguyên khí là khó có tác dụng đối với trái tim Hắc Thiên Ma mà bản chất là thần hồn hoặc là thú hồn này.
Thế nên, nếu như Chu Nguyên không thể trực tiếp phá hủy trái tim thần hồn của con Hắc Thiên Ma này thì nó có thể tồn tại mãi mãi, cho đến khi Chu Nguyên kiệt sức.
Tuy nhiên, để phá hủy trái tim thần hồn được giấu sâu trong cơ thể của Hắc Thiên Ma thì phải dùng chính công kích của thần hồn. Nhưng nếu chỉ lực lượng thần hồn đơn thuần lại khó có thể phá tan lớp vỏ nguyên khí bên ngoài của Hắc Thiên Ma.
Đây chính là điểm khó chơi của Hắc Thiên Ma.
Vèo!
Trong lúc Chu Nguyên đang suy nghĩ, Hắc Thiên Ma cũng không dừng lại. Chỉ thấy không gian trước mặt Chu Nguyên vặn vẹo, thân hình to lớn của Hắc Thiên Ma xuất hiện che kín tầm mắt Chu Nguyên, cây liêm đao màu đen trong tay nó cuốn theo sát khí ngập trời xuyên thủng cả hư không, chém về phía Chu Nguyên.
Thân hình Chu Nguyên nhanh chóng lùi lại.
Oanh! Oanh!
Đòn tấn công lại đánh trượt, rơi xuống mặt đất phía dưới, chém ra từng vết rách sâu hoắm.
Rống! Rống!
Thời gian càng lâu, con Hắc Thiên Ma kia càng điên cuồng. Nó ngửa mặt lên trời gầm thét, nguyên khí thiên địa bị nó hút vào trong miệng, thân thể nó theo đó phồng to lên, mà thế công càng thêm đáng sợ, không ngừng chém về phía Chu Nguyên.
Thế là càng ngày Chu Nguyên càng bị áp chế.
Bên ngoài, Tả Nhã thấy vậy, không nhịn được chế giễu:
- Còn tưởng là tên Chu Nguyên này có tí năng lực, ai ngờ vừa gặp Hàn Uyên liền chật vật như vậy...
Chu Luyện lại lắc đầu, nói:
- Là do vị các chủ Hàn Uyên này giấu quá sâu. Trước giờ chưa từng thấy hắn sử dụng chiêu Hắc Thiên Ma này, cực kỳ khó giải quyết. Đừng nói là Chu Nguyên, dù cho là sư huynh Lữ Tiêu mà có gặp phải thì cũng phải bị dây dưa một hồi.
Tả Nhã bĩu môi nói:
- Nếu như tên Chu Nguyên này thật thua cuộc ngay từ vòng này, thì đúng là có trò hay để xem rồi.
Nơi Phong các, mấy người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng đều đang nghiêm túc quan sát chiến trường. Các nàng cũng rất bất ngờ khi Hàn Uyên lại có thể mạnh đến như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù bây giờ rõ ràng là Chu Nguyên đang ở thế yếu, nhưng hai người lại không lo lắng mấy. Bởi vì các nàng có lòng tin rất lớn vào Chu Nguyên.
Các nàng cũng không tin Chu Nguyên sẽ dừng chân ở đây!
Oanh!
Liêm đao chém xuống, một vết rách thật sâu kéo dài xuất hiện dưới đất, khói bụi bay mù mịt.
Bàn chân Chu Nguyên lướt sát mặt đất, bay ngược về sau.
Vút!
Nhưng mà Hắc Thiên Ma càng nhanh hơn, vèo một cái đã xuất hiện ở sau lưng hắn, liêm đao vung lên, hung hăng chém xuống.
Trong mắt Chu Nguyên hiện lên sự sắc bén, lông tơ màu tuyết trắng bay ra ôm lấy bàn tay, sau đó nhanh chóng hóa thành màu đen.
Keng!
Bàn tay Chu Nguyên trực tiếp chộp tới lưỡi đao, hai bên va chạm, phát ra từng tiếng ken két.
- Hừ! -Trên không trung, Hàn Uyên thấy thế, hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy trên lưỡi liêm đao bắt đầu tràn ra khí độc, tràn về phía tay Chu Nguyên.
Trên cánh tay Chu Nguyên bắt đầu bị sương mù màu đen quấn quanh. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, tay áo hơi rung, một đạo kiếm quang sáng chói bay ra, lần nữa xuyên thủng thân thể Hắc Thiên Ma.
- Vô dụng thôi! -Hàn Uyên bình tĩnh nói.
- Chu Nguyên, xem ra lần này ngươi phải thua rồi!
Vì tạo cơ hội cho đòn công kích này, Chu Nguyên chấp nhận để khí độc tiếp cận. Lúc này có thể thấy cánh tay của hắn đã bắt đầu chuyển sang màu đen. Mà một khi khí độc khuếch tán ra rộng hơn, thì sức chiến đấu của Chu Nguyên sẽ càng giảm xuống.
- Chưa chắc đâu! -Chu Nguyên bình tĩnh nói.
Hàn Uyên coi thường, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, hắn chợt phát hiện điều gì, đột nhiên nhìn về phía vệt kiếm quang vừa xuyên qua thân thể Hắc Thiên Ma kia.
Lúc này, kiếm quang đang dần vỡ vụn, để lộ ra hư ảnh của một chiếc đèn lồng ở bên trong.
Trong đèn lồng đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
- Đó là...
- Hồn Viêm?! -Sắc mặt Hàn Uyên kịch biến.
Không ngờ Chu Nguyên lại giấu Hồn Viêm ở trong kiếm quang, đưa nó vào trong thân thể Hắc Thiên Ma, từ đó phá hủy trái tim Hắc Thiên Ma.
- Quả là xảo trá! -Hàn Uyên nhanh chóng kết ấn, chỉ thấy vô biên sương độc trào ra trong cơ thể Hắc Thiên Ma, lao về phía Hồn Viêm.
- Cũng may là ta đã biết được thần hồn ngươi cũng là Hóa cảnh, nên có chuẩn bị. Chỉ bằng Hồn Viêm của Hóa cảnh sơ kỳ này của ngươi thì còn chưa đủ để phá hủy trái tim của Hắc Thiên Ma đâu!
Ánh mắt Hàn Uyên âm trầm, may là hắn đã ngờ tới trường hợp này, chuẩn bị đầy đủ sương độc màu đen đủ để chống lại Hồn Viêm của một tên Hóa cảnh sơ kỳ.
Chu Nguyên cũng phát hiện ra những sương độc màu đen kia, hắn lắc đầu, không nói thêm gì, miệng lẩm bẩm nói:
- Hồn Đăng thuật!
Bùng!
Chỉ thấy ngay trong chớp mắt khi âm thanh Chu Nguyên vừa dứt, ngọn lửa Hồn Viêm kia chợt bùng lên, hóa thành một con hỏa mãng, lao về phía đám sương độc màu đen kia, trong khoảnh khắc khi va chạm, đã thiêu đốt sương độc cháy sạch sẽ!
Con ngươi Hàn Uyên co rụt lại, toàn thân lạnh buốt, đến bây giờ hắn mới biết Hồn Viêm của Chu Nguyên lại có thể mạnh hơn rất nhiều Hóa cảnh sơ kỳ bình thường khác.
Hỏa mãng Hồn Viêm lao nhanh, trực tiếp xuyên qua thân thể Hắc Thiên Ma, quấn quanh tại một nơi nào đó. Ngọn lửa vô hình thiêu đốt, trái tim thần hồn của Hắc Thiên Ma lập tức tan thành mây khói.
- A!
Hắc Thiên Ma rít lên một tiếng điên cuồng, sương mù màu đen vốn ngưng tụ trong cơ thể bắt đầu tản ra, chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi đã hóa thành một bãi tro cặn màu đen.
Phốc phốc!
Hắc Thiên Ma bị hủy, Hàn Uyên bị ảnh hưởng phun ra một ngụm máu tươi. Sau một khắc, thân hình hắn vội vàng bắn ngược về sau.
Nhưng hắn vừa mới lùi được mấy bước lại không thể không dừng lại, bởi vì lúc này ở sau lưng hắn đã đang có một luồng kiếm ảnh chĩa vào xương sườn, kiếm khí sắc bén lướt qua da thịt, từng giọt máu tươi nhỏ xuống.
Cỗ sắc bén kia trực tiếp thâm nhập vào sâu trong cơ thể.
Trên quảng trường, Chu Nguyên lắc tay mấy cái, chỉ thấy sương mù khí độc bị đẩy ra ngoài, tiêu tán trong thiên địa. Hắn bình thản ngẩng đầu nhìn Hàn Uyên.
Trong lần phản kích này, Chu Nguyên khá là hài lòng khi sử dụng kết hợp Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật và Hồn Đăng Thuật để đánh bại sát chiêu của Hàn Uyên, mà nguyên khí cũng không bị tiêu hao quá nhiều.
Giữa không trung, trên mặt Hàn Uyên lộ rõ vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng chỉ có thể chán nản thở dài. Hắn không ngờ sát chiêu mà mình chuẩn bị lâu như vậy còn chưa gặp được Lữ Tiêu đã thất bại...
- Các chủ Phong các quả không đơn giản!
Hàn Uyên lau đi vết máu nơi khóe miệng, thân hình chầm chậm hạ xuống, nói:
- Thủ đoạn của các chủ Chu Nguyên thật cao siêu, ta thua không oan!
Chu Nguyên vung tay áo lên, kiếm ảnh đang chống sau lưng Hàn Uyên dần tiêu tán, một viên Kiếm Hoàn cũng hiện ra bay về phía Chu Nguyên, hắn đưa tay bắt lấy, sau đó cũng ôm quyền cười một tiếng:
- Đa tạ đã nhường, các chủ Hàn Uyên!
Vậy là trận thứ nhất của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ đã có kết quả, Chu Nguyên giành chiến thắng!