Ngay khi lời nhận thua của Hàn Uyên được thốt ra, phía bên ngoài, vô số người không nhịn được ồ lên kinh ngạc. Bọn hắn không ngờ tới trước đó Hàn Uyên vẫn luôn chiếm cứ ưu thế gần như tuyệt đối mà nay chỉ qua mười mấy hơi thở ngắn ngủi đã phải mở miệng nhận thua.
- Chiêu kiếm quang giấu Hồn Viêm này của các chủ Chu Nguyên kia lợi hại thật, vừa lúc khắc chế Hắc Thiên Ma tưởng như hoàn mỹ của Hàn Uyên. -Một cường giả nhìn ra sự độc đáo trong đòn tấn công cuối cùng của Chu Nguyên, không nhịn được tán thưởng.
Không ít người nghe vậy mới hiểu ra, gật đầu đồng ý. Quả thật là Hắc Thiên Ma của Hàn Uyên đã rất lợi hại rồi, nhưng chỉ tiếc gặp phải Chu Nguyên vừa có thực lực mạnh, mà cấp độ thần hồn cũng rất cao. Nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng rất khó để có thể đánh bại Hắc Thiên Ma một cách dễ dàng như vậy.
Cho dù Lữ Tiêu ở đây thì cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn so với Chu Nguyên.
- Dù sao tên Hàn Uyên này cũng không may một chút. Nếu đổi lại đối thủ là Lữ Tiêu thì có khi đã có thể kiên trì lâu hơn rồi, mặc dù cuối cùng vẫn sẽ bại trận...
- Ha ha, chiến trường phía bên Mộc Liễu và Lữ Tiêu cũng khá đặc sắc đấy!
- Xem ra Mộc Liễu cũng không kiên trì được lâu. Cuối cùng thì cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ cũng chính là cuộc chiến giữa Chu Nguyên và Lữ Tiêu thôi...
- ...
Hỏa các, Tả Nhã nghe thấy rất nhiều người bàn luận về trận đấu vừa rồi, không khỏi khó chịu, hừ lạnh nói:
- Một đám không biết gì mà ra vẻ. Nếu Hàn Uyên mà gặp phải sư huynh thì ngay cả dũng khí xuất chiến cũng không có!
- Gì mà sư huynh Lữ Tiêu khó có thể làm tốt được như Chu Nguyên? Đúng là trò cười!
Chu Luyện thì lại không nói gì. Tuy rằng hắn cũng đứng về phía bên Hỏa các, nhưng cũng sẽ không tùy tiện nói mấy lời ngu xuẩn như Tả Nhã. Bởi vì hắn hiểu ý tứ lời bình của những người kia. Cũng không phải nói là Lữ Tiêu không bằng Chu Nguyên, mà chỉ nói là trên phương diện đối phó Hắc Thiên Ma thì Lữ Tiêu không bằng Chu Nguyên, bởi vì cảnh giới thần hồn của Lữ Tiêu không được mạnh như Chu Nguyên.
Nếu bây giờ để Lữ Tiêu đối mặt Hắc Thiên Ma, thì chỉ có một cách để giành chiến thắng, đó là dùng nội tình nguyên khí mạnh mẽ của mình để nghiền nát lớp vỏ bên ngoài, sau đó mới tấn công bên trong. Chỉ là nếu làm như thế thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho nguyên khí tự thân.
Phía bên Phong các, cảm xúc hồi hộp của các thành viên cũng được thả lỏng, thay vào đó là vô số những tiếng hoan hô cùng vẻ kích động.
Diệp Băng Lăng cùng Y Thu Thủy liếc nhau, cùng thở phào một hơi. Tuy rằng hai nàng đều có lòng lòng tin vào Chu Nguyên, nhưng chỉ đến khi thật kết thúc mới có thể triệt để an tâm.
- Cuối cùng cũng tiến vào trận chung kết. -Y Thu Thủy vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn no đủ, nói.
- Đúng vậy, nhưng tiếp sau đây mới thực sự là khổ chiến. -Trên gương mặt lạnh lùng của Diệp Băng Lăng tràn đầy vẻ ngưng trọng. Hàn Uyên đã được coi là rất mạnh mẽ, nhưng về độ nguy hiểm thì chưa là gì so với Lữ Tiêu.
- Bên Mộc Liễu cũng sắp không kiên trì được nữa rồi. -Y Thu Thủy nhìn qua phía bên một quảng trường bạch ngọc to lớn khác, nói với vẻ tiếc nuối.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đang nhìn về nơi đó.
Ở bên đó, bề mặt bằng phẳng của quảng trường đã bị vô số thực vật xuyên phá mà lên, quấn quanh vào nhau, tạo thành một vùng rừng rậm xanh bát ngát. Đây đều là các cây cối do nguyên khí thuần túy biến thành.
Oanh! Oanh!
Nguyên khí biến thành từng đoạn dây leo to lớn, tựa như từng con mãng xà to lớn điên cuồng lao về một phía.
Hiển nhiên, vùng rừng rậm này chính là do nguyên khí của Mộc Liễu biến thành, mà lúc này rừng rậm đang ào ạt công kích kẻ bị vây ở trong đó - Lữ Tiêu.
Mộc Liễu đứng trên một cây đại thụ, quan sát vị trí trung tâm rừng rậm, sắc mặt vô cùng lo lắng. Bởi vì tuy rằng hắn vây khốn được Lữ Tiêu vào trong Mộc giới này, nhưng tất cả công kích lại không thể tạo thành ảnh hưởng lớn cho Lữ Tiêu.
- Thật sự là khó giải quyết! -Mộc Liễu lẩm bẩm nói.
- Hả?
Mộc Liễu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía một bên khác, trong mặt nổi lên vẻ kinh ngạc:
- Hàn Uyên thua rồi? Nhanh như vậy sao?
Mặc dù lúc trước nội tình nguyên khí mà Chu Nguyên thể hiện ra mạnh hơn hai người Mộc Liễu, Hàn Uyên rất nhiều, nhưng khi chiến đấu chính diện thì cũng không phải là chỉ dựa vào nội tình nguyên khí. Dù sao Chu Nguyên cũng không vượt qua bọn họ quá nhiều.
Nhưng bây giờ Hàn Uyên lại thua nhanh như vậy, thì chỉ có thể thừa nhận là Chu Nguyên thực sự lợi hại.
Oanh!
Trong lúc Mộc Liễu còn đang kinh ngạc, thì đột nhiên có một luồng nguyên khí kinh khủng tới mức cực đoan đột nhiên bạo phát ra từ trung tâm rừng rậm, vô số cây đại thụ bị đánh bật rễ, vỡ nát thành từng mảnh.
Mộc Liễu giật mình, vội vàng điều động nguyên khí chuẩn bị chữa trị.
- Mộc Liễu, ta đã cho ngươi đủ thời gian rồi, cũng coi như là đã hết sức nể mặt Mộc tộc rồi đấy, đừng có được voi đòi tiên nữa. -Một âm thanh hờ hững vang lên từ trong rừng rậm.
Mộc Liễu nhíu mày, cũng không đáp lời, nguyên khí trong cơ thể vận chuyển, hắn hiểu rõ Lữ Tiêu chuẩn bị bạo phát rồi.
Ông!
Ngay khi âm thanh của Lữ Tiêu vừa dứt, chỉ thấy từ vị trí trung ương của rừng rậm bắt đầu sáng lên từng chùm sáng màu tím, hội tụ thành một vầng mặt trời thu nhỏ dần dần dâng lên, một luồng hơi nóng bỏng bắt đầu tràn ngập.
- Tử Tiêu Phần Thiên Ba!
Một tiếng hét to như sấm đánh vang lên, trong chớp mắt tiếp theo, một làn sóng ánh sáng màu tím dâng trào như sóng thần, quét quang ra bốn xung quanh rừng rậm.
Ầm! Ầm!
Sóng ánh sáng màu tím lướt qua nơi nào, cây cối ở nơi đó bị đốt cháy, nhanh chóng hóa thành hư vô.
Chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, sóng ánh sáng đã phá hủy toàn bộ khu rừng.
Tại trung tâm của làn sóng ánh sáng ấy, một thân ảnh chìm đắm trong màn tử quang hiện ra, đứng lơ lửng trên không, khí thế bàng bạc lan tỏa khiến người ta không khỏi rung động.
Khu rừng nguyên khí bị phá, sắc mặt Mộc Liễu cũng biến đổi, nhanh chóng lùi lại.
Thân ảnh bao phủ trong tử quang kia đột nhiên mở mắt, lóe lên một cái, xuất hiện ở phía trên Mộc Liễu tựa như quỷ mị, sau đó vỗ xuống một chưởng, mang theo tử khí cuồn cuộn.
- Tử Lãng Thủ!
Một chưởng kia mang theo tử khí phun trào, trùng trùng điệp điệp, lực lượng cuồng bạo đánh rung cả hư không, cuối cùng một chưởng ấy trực tiếp xuyên qua không gian, đánh vào trên lồng ngực của Mộc Liễu.
- Phốc!
Mộc Liễu không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm!
Thân hình hắn va mạnh xuống quảng trường, tạo nên từng vết rách chi chít như mạng nhện.
Mộc Liễu nằm trong hố to, sắc mặt trắng bệch, khóe môi còn đang chảy máy không ngừng. Hắn nhìn về phía Lữ Tiêu, nhếch miệng cười cười, khàn giọng nói:
- Lữ Tiêu, chớ vội đắc ý, bởi vì ta có thể cảm giác được, trong cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ lần này, ngươi sẽ phải nếm mùi thất bại...
- Ngươi cũng biết là cảm giác của ta vẫn luôn chính xác mà!
- Ha ha!
Lữ Tiêu lạnh lùng nhìn Mộc Liễu, bình tĩnh nói:
- Vậy ư? Chỉ bằng tên Chu Nguyên kia sao?
- Bởi vì hắn có thể đánh bại Hàn Uyên à?
Lữ Tiêu lắc đầu, không tiếp tục để ý tới Mộc Liễu, quay người đi về phía đỉnh núi.
Đi được một đoạn, một âm thanh đạm mạc mới truyền tới:
- Nếu đã vậy, vậy ngươi cứ nằm ở chỗ này mà xem, xem là cảm giác của ngươi chuẩn, hay là thủ đoạn của ta càng khiến người ta tin phục!
- Rất nhanh thôi, tên Chu Nguyên cũng sẽ tới làm bạn với ngươi!