Trên đỉnh núi cao chọc trời.
Một chiếc lệnh bài cổ xưa trôi nổi trên không trung, trên bề mặt lệnh bài có điêu khắc hình dáng Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, tỏa ra từng đợt khí tức uy nghiêm thần bí.
Lúc này, một bóng người xuyên qua mây mù, xuất hiện trên đỉnh núi, hắn ngửa đầu nhìn lệnh bài bay lơ lửng trên trời, thần sắc bình tĩnh, chỉ là sâu trong đôi mắt là vẻ cảm thán.
- Lệnh bài tổng các chủ...
Chu Nguyên nói nhỏ. Còn nhớ lúc mới đi vào Thiên Uyên Vực của Hỗn Nguyên Thiên, hắn vẫn là một tiểu nhân vật vô danh. Nhưng trải qua thời gian một năm, hắn đã trở thành người nổi danh có tư cách tranh đoạt vị trí tổng các chủ của Thiên Uyên Vực với rất nhiều thiên kiêu khác.
Không, đây đã không còn chỉ đơn thuần là có tư cách, mà phải là chỉ cần bước thêm một bước nữa, hắn sẽ trở thành tổng các chủ của bốn các của Thiên Uyên Vực.
Trong suốt một năm này, Chu Nguyên chưa từng lơi lỏng, hắn chưa bao giờ cho phép mình được nghỉ ngơi. Bởi vì Yêu Yêu vẫn còn ngủ say trong quan tài băng lạnh lẽo chờ hắn tìm thuốc trở về.
Kể từ lúc chỉ còn là một vị Điện hạ nhỏ yếu của Vương triều Đại Võ, Yêu Yêu đã luôn ở bên giúp hắn rất nhiều. Nếu như không có nàng, Chu Nguyên không biết liệu mình có thể giành chiến thắng trong các cuộc đối đầu với Võ Hoàng, Võ Vương nữa hay không nữa...
Cho nên, trong lòng Chu Nguyên vẫn luôn nhớ kỹ, bản thân mình nợ Yêu Yêu rất nhiều.
Mà bây giờ, cũng bởi vì hắn, Yêu Yêu bị thương nặng phải ngủ say. Chu Nguyên vô cùng tự trách, nhưng hắn cũng biết tự trách không thể giải quyết được vấn đề gì. Thế nên hắn quyết tâm một thân một mình đi tới Hỗn Nguyên Thiên xa lạ, tới nơi Thiên Uyên Vực này, bắt đầu hành trình mới...
Ở chỗ này, tu vi hắn bứt phá từ Thần Phủ cảnh sơ kỳ thành hậu kỳ, cũng biến hóa từ một nhân vật vô danh trở thành một trong những nhân vật sáng chói nhất của Thiên Uyên Vực.
Hết thảy những gì mà Chu Nguyên cố gắng giành lấy cũng không phải là vì thanh danh hay tư lợi.
Bản thân Chu Nguyên cũng không mấy mặn mà với vị trí tổng các chủ này. Nhưng đây là bước đầu tiên trên con đường đoạt được Thiên Linh Đăng mà hắn phải đi qua, thế nên mặc kệ thế nào, Chu Nguyên cũng sẽ không từ bỏ.
Cũng may là thành công của bước đầu tiên đã ở gần ngay trước mắt.
“Yêu Yêu, mặc dù ta mới chỉ đi được một bước nhỏ, nhưng vì để cho nàng có thể tỉnh lại, dù cho núi đao biển lửa ta cũng nguyện xông pha.”
Chu Nguyên khẽ nói trong lòng. Trong đầu hiện lên bóng hình duyên dáng xinh đẹp của người con gái ấy. Nhớ tới nàng, tâm tình vốn bằng phẳng của hắn không khỏi xao động, khuôn mặt lạnh lẽo từ trận đại chiến trước tới giờ trở nên nhu hòa đi.
- Ta thật sự bất ngờ khi người cuối cùng đi vào tranh đoạt vị trí tổng các chủ với ta lại là ngươi đấy... -Đột nhiên, một âm thanh nhàn nhạt vang lên từ phía sau.
Chu Nguyên hơi nghiêng đầu, nhìn Lữ Tiêu dần đi ra khỏi mây mù, nói:
- Ngươi cũng nên bất ngờ vì cuối cùng vị trí tổng các chủ này sẽ không thuộc về ngươi!
Lữ Tiêu tiến lên, đứng sóng vai với Chu Nguyên, ngẩng đầu nhìn lệnh bài tổng các chủ trên không trung, nói:
- Thật không hiểu là ngươi lấy đâu ra dũng khí mà dám nói vậy, hay là chiến thắng Hàn Uyên làm cho lòng tin của ngươi bành trướng rồi?
- Đợi đến lúc giao chiến liền biết vì sao, chẳng phải sao? -Chu Nguyên cười cười.
Lữ Tiêu lắc đầu, không nói gì thêm, thân hình hơi động, đã xuất hiện ở trên một tảng đá cực lớn rộng tới trăm trượng, ánh mắt hắn đạm mạc nhìn về phía Chu Nguyên:
- Các chủ Chu Nguyên, mời lên!
Trải qua quá trình leo thang mây cùng vòng chiến đấu thứ nhất, bầu không khí bên ngoài đã triệt để sôi trào. Đặc biệt là lúc Chu Nguyên cùng Lữ Tiêu cùng xuất hiện ở trên đỉnh núi thì vô số người không nhịn được reo hò.
Cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ năm nay quả là đặc sắc!
Lúc đầu mọi người đều cho là Lữ Tiêu là kẻ thắng duy nhất trong cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ này, nhưng trải qua trận chiến giữa Chu Nguyên và Hàn Uyên, mọi người cũng hiểu Chu Nguyên hoàn toàn có tư cách đấu một trận tranh giành vị trí này.
Tuy nhiên, căn cứ vào tiếng bàn luận của mọi người, có thể thấy rằng đa số người vẫn cho rằng Lữ Tiêu có khả năng giành chiến thắng cao hơn. Bởi vì dù cho Chu Nguyên đã liên tiếp gây ra những bất ngờ, với những chiến tích sáng chói, nhưng bản thân Lữ Tiêu cũng không hề kém. Thực lực của hắn được công nhận là đệ nhất trong số các cao thủ Thần Phủ cảnh tuổi trẻ của Thiên Uyên Vực, cũng xếp hạng thứ chín trên Thần Phủ bảng. Cho nên dù là thanh danh hay là thực lực thì Lữ Tiêu đều cao hơn Chu Nguyên.
- Cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay!
Chỗ Hỏa các, Tả Nhã cắn răng, vẻ mặt thoải mái. Trong mấy tháng này, Hỏa các liên tục thất bại trước Phong các khiến cho tầng lớp chỉ huy của Hỏa các rất khó chịu. Tựa như con chuột dám vuốt râu hùm nhưng hùm lại chẳng thể làm gì.
Đặc biệt là những trận thua này còn không liên quan tới sức mạnh tổng thể, khiến cho cao tầng của Hỏa các muốn ra lực mà lại chẳng làm được gì.
Cũng may chính là bọn hắn đã chờ được tới lúc cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ diễn ra!
Đến lúc này, Lữ Tiêu sẽ có cơ hội thể hiện ra toàn bộ thực lực của mình.
- Để xem tên Chu Nguyên này còn dựa vào cái gì mà dám đấu với sư huynh Lữ Tiêu!
Nơi Phong các, sự vui mừng lúc trước khi Chu Nguyên đánh bại Hàn Uyên đã vơi bớt, thay vào đó là sự ngưng trọng lo lắng. Ngay cả Y Thu Thủy và Diệp Băng Lăng đều nghiêm mặt, không còn vẻ tự tin như lúc trước.
Các nàng đều hiểu Lữ Tiêu là kẻ khó giải quyết hơn Hàn Uyên nhiều!
Hôm nay, nếu Chu Nguyên có thể vượt qua chướng ngại vật lớn nhất - Lữ Tiêu, thì hắn sẽ thay thế hoàn toàn địa vị của Lữ Tiêu, trở thành người đệ nhất trong toàn bộ Thần Phủ cảnh trẻ tuổi của Thiên Uyên Vực.
Nhưng nếu như hắn không vượt qua nổi, vậy những ưu thế mà Phong các giành được trước Hỏa các trong các lần trước đều sẽ sụp đổ, thậm chí về sau, Lữ Tiêu sẽ dùng mọi thủ đoạn đối phó với Phong các, làm cho bọn họ còn càng khó khăn hơn.
- Bây giờ... chúng ta nên tin tưởng Chu Nguyên. -Diệp Băng Lăng nói.
Y Thu Thủy gật nhẹ đầu, chợt cười nhẹ nói:
- Cùng lắm thì rời khỏi Phong các. Với thành tích nổi bật của Chu Nguyên cũng dư sức trở thành chủ nhân của một châu rồi.
Diệp Băng Lăng nghe vậy thì chỉ có thể cười khổ, nếu quả thật đến nước ấy, nói không chừng mọi người đều sẽ cho rằng Chu Nguyên vì đấu tranh thất bại mà không còn dũng khí ở lại Phong các, dẫn tới bị coi thường...
Trên đỉnh núi.
Hai bóng người đạp chân trên bệ đá, đứng đối lập nhau, không khí hết sức ngột ngạt.
Lữ Tiêu bình tĩnh đứng đó, nguyên khí màu tím bao phủ cả nửa bầu trời, nhuộm đẫm cả vùng không gian thành màu tím, tựa như Tử Khí Đông Lai. Tử quang chiếu rọi hư không, hiển hiện vô số tinh thể nguyên khí, số lượng nhiều đã đạt tới hơn 23 triệu viên...
Từ trong cơ thể Chu Nguyên cũng dâng lên nguyên khí màu vàng xanh, hóa thành hư ảnh một con Thanh Giao. Giao Long gào rét, phát ra những tiếng rống như sấm rền.
Đằng sau Thanh Giao cũng hiển hiện màn tỉnh thể nguyên khí với số lượng lên tới 21 triệu viên.
Hai luồng uy áp nguyên khí phóng lên tân trời, giằng co trên không trung, hư không chấn động, tiếng sấm vang rền.
Trong cả thiên địa, vô số ánh mắt, bao gồm cả năm vị Nguyên lão, đều đang đặt trên thân ảnh hai người này...
Cuối cùng thì trận thi đấu cuối cùng của cuộc chiến tranh ngôi vị tổng các chủ cũng tiến đến!