Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Linh
Oanh!
Trên đỉnh núi, hai luồng ba động nguyên khí va chạm vào nhau, tiếng sấm vang rền, sóng xung kích lan tràn, đất đá xung quanh trực tiếp bị đánh thành bột vụn, uy thế vụ va chạm cực kỳ kinh người.
Chu Nguyên cùng Lữ Tiêu cùng đứng trên bệ đá, ánh mắt cả hai đều lạnh lẽo, sắc bén.
Trên mu bàn tay Chu Nguyên dần hiển hiện Phong Linh văn, Hỏa Linh văn.
Hai đạo Linh văn được khởi động, trong nháy mắt tiếp theo, ba động nguyên khí phát ra từ cơ thể Chu Nguyên bắt đầu tăng vọt, số lượng tinh thể nguyên khí chiếu rọi hư không cũng liên tục tăng lên, cuối cùng trực tiếp đạt tới con số 28 triệu.
Lữ Tiêu thấy vậy, vẻ mặt vẫn hờ hững, cũng đồng thời khởi động Hỏa Linh văn cùng Sơn Linh văn. Thế là nội tình nguyên khí của hắn cũng bắt đầu tăng vọt, từ 23 triệu lên tới 29 triệu!
Ở bên ngoài, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều không khỏi rung động. Mặc kệ là Chu Nguyên hay Lữ Tiêu thì nội tình nguyên khí đã rất gần với mức độ 30 triệu viên. Cường độ mạnh mẽ như vậy đã bỏ xa rất nhiều so với các cao thủ Thần Phủ cảnh khác.
Oanh!
Cơ hồ là cùng lúc, thân ảnh hai người Chu Nguyên và Lữ Tiêu đều phóng lên tận trời, nguyên khí bàng bạc quấn quanh thân hai người hóa thành dòng lũ, gào thét lao ra.
Hai dòng lũ một xanh một tím cuồn cuộn chảy, chấn động hư không, mang theo uy thế đủ để khiến cho các cao thủ Thần Phủ cảnh hậu kỳ bình thường phải run sợ va chạm mạnh vào nhau.
Ầm ầm!
Một làn sóng xung kích do vụ va chạm gây ra bắt đầu lan tràn. Từng tảng đá bên dưới bị hất tung, ngay cả không gian đều bị xé nứt.
Thân ảnh hai nguười Chu Nguyên và Lữ Tiêu đều đồng thời rung nhẹ, ánh mắt cả hai trở nên ngưng trọng. Bởi vì qua lần so chiêu này, họ phát hiện cường độ nguyên khí của hai bên đều mạnh mẽ như nhau.
Ông!
Chu Nguyên há miệng ra, một viên Kiếm Hoàn bay ra, kiếm quang bộc phát, kiếm ảnh đầy trời, một luồng khí tức sắc bén xông thẳng trời cao.
- Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật, Kiếm Hồng Lưu!
Hai tay Chu Nguyên kết ấn, chỉ thấy ngàn vạn kiếm ảnh hội tụ, hóa thành một dòng sông kiếm, lướt qua hư không, mang theo uy thế không thể địch nổi, lao về phía Lữ Tiêu.
Lữ Tiêu thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nguyên khí phun trào.
- Tử Lãng Thủ!
Nguyên khí màu tím cuồn cuộn như sóng lớn, từ trong đó nhô ra một bàn tay khổng lồ màu tím, che phủ trời đất bay lên.
Ầm!
Dòng sông kiếm va chạm cùng với bàn tay khổng lồ, cả thiên địa đều ầm vang những tiếng nổ như sấm đánh, sóng xung kích nguyên khí cuồng bạo lan tràn không ngớt ra xung quanh.
Từng chiêu từng chiêu tấn công được hai bên thi triển, toàn bộ ngọn núi đều chịu ảnh hưởng mà bắt đầu rung động dữ dội.
Vô số người đang quan sát cuộc chiến này, ai nấy đề trợn mắt há hốc mồm. Chỉ đến lúc này, bọn hắn mới hiểu được, bất kể là Chu Nguyên hay Lữ Tiêu thì đều chưa từng dốc hết toàn lực trong các cuộc chiến với Hàn Uyên, Mộc Liễu lúc trước.
Oanh!
Trên đỉnh núi, lại là một lần va chạm kịch liệt nổ ra.
Hai tay Chu Nguyên kết ấn nhanh như chớp:
- Thái Huyền Thánh Linh Thuật!
Chỉ thấy một đạo quang ảnh thần bí xuất hiện ở bên ngoài thân thể Chu Nguyên, xoải ra hai cánh, phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa.
Sử dụng Thái Huyền Thánh Linh Thuật, ba động nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên lại tăng vọt. Hắn nắm bàn tay một cái, Kiếm Hoàn phá không mà lên, nhận sự cung cấp của nguyên khí, bắt đầu dài ra, hóa thành một thanh quang kiếm dài tới trăm trượng. Mũi kiếm sắc bén không ngừng phun ra nuốt vào, hàn quang bắn ra bốn phía.
- Chém!
Tiếng gầm của Chu Nguyên vang lên như sấm, vệt kiếm quang kia cũng đã mạnh mẽ chém xuống.
Oanh!
Quang kiếm chưa hạ xuống, trên đỉnh núi đã xuất hiện một vết kiếm hằn sâu, một đoạn vách núi rộng lớn đã bị chém đứt rơi ầm ầm xuống vực.
Một kiếm này của Chu Nguyên không chỉ hội tụ sức mạnh của 28 triệu viên tinh thể nguyên khí, mà còn sử dụng cả Thái Huyền Thánh Linh Thuật, Đãng Ma Kiếm Hoàn Thuật - hai môn Thiên Nguyên thuật thượng phẩm của Thương Huyền tông, thế nên uy năng của nó là khó có thể hình dung.
Phải chịu một kiếm này, e rằng là dù có 10 cao thủ Thần Phủ cảnh hậu kỳ phổ thông ở đây thì cũng bị chém thành thịt vụn.
Kiếm quang bàng bạc từ trên trời giáng xuống. Sắc mặt Lữ Tiêu hiện lên vẻ ngưng trọng, hai tay khép lại, từ giữa hai tay tỏa ra một luồng hào quang sáng chói, hóa thành một chiếc lồng ánh sáng màu tím, bao trùm lại thân thể của hắn. Ở bề mặt bên ngoài của chiếc lồng ánh sáng có một bóng hình thần bí ngồi xếp bằng mơ mơ hồ hồ.
- Bất Động Minh Vương Tử Quang Tráo!
Đây cũng là một môn Thiên Nguyên thuật thượng phẩm của Thiên Linh tông, lực phòng ngự cực kỳ kinh người.
Oanh!
Kiếm quang sáng chói mạnh mẽ chém vào trên chiếc lồng ánh sáng màu tím kia, kiếm quang tỏa ra ánh sáng sáng chói tựa như mặt trời, sóng xung kích cuồng bạo lan tràn, trên đỉnh núi bắt đầu xuất hiện những vết nứt thật sâu.
Đất đá to lớn bị xoắn nát thành bột phấn.
Kiếm khí tàn phá bừa bãi, kéo dài suốt thời gian mấy chục giây rồi mới dừng lại.
Vô số ánh mắt vội vàng quan sát.
Chỉ thấy Lữ Tiêu đứng lơ lửng trên hư không, lồng ánh sáng màu tím quanh thân chập chờn lúc sáng lúc tối, tuy rằng vết rách chằng chịt, nhưng hiển nhiên là đã đỡ được một kiếm của Chu Nguyên.
Chỗ sườn núi nơi hai tòa quảng trường bạch ngọc, hai người Hàn Uyên, Mộc Liễu đều thấy cảnh tượng này, vẻ mặt phức tạp, tưởng tượng nếu mình ở vào vị trí phải đỡ một kiếm kia của Chu Nguyên thì chưa chắc đã đỡ được.
Ở bên ngoài.
Chỗ Hỏa các, Tả Nhã không nhịn được dậm chân, nói:
- Làm sao mà sư huynh vẫn chưa tiến công? Cứ để cho tên kia nhảy tới nhảy lui làm gì?!
Chu Luyện ở bên cạnh nghe vậy lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Cô cũng đừng nói càn nói bậy thêm nữa. Thực lực của Chu Nguyên cũng rất mạnh. Cô không thấy mỗi lần giao chiến thì sư huynh đều phải dốc toàn lực à? Trận chiến ở cấp bậc cao thế này thì chỉ có cách không ngừng tìm cơ hội trong quá trình giao chiến, sau đó mới có thể tiến công.
Tả Nhã khó chịu nhìn Chu Luyện một cái, nhưng cũng không nhiều lời thêm nữa. Bởi vì cô ta cũng không phải mù lòa, chứng kiến những thế công kinh người của Chu Nguyên kia, ngay cả cô ta cũng không nhịn được hãi hùng khiếp vía. Tưởng tượng nếu đổi lại là cô ta đi lên chiến đấu, thì sợ là có mười cái mạng cũng không đủ để chịu được.
Không thể phủ nhận là các chủ Phong các rất có năng lực!
- Tên này...
Lữ Tiêu nhìn chiếc Tử Quang Tráo đã gần rách nát bên ngoài thân mình, trong mắt hiện lên vẻ âm u. Hắn rất hiểu lực phòng ngự của chiếc quang tráo này. Thế mà không ngờ tới vừa mới đỡ một kiếm của Chu Nguyên đã đến mức cực hạn. Từ đó cũng có thể thấy được một kiếm lúc trước của Chu Nguyên hung tàn đến cỡ nào.
Ông!
Trong lúc Lữ Tiêu đang suy nghĩ, đột nhiên từ bên phải bắn ra một đạo Kiếm Hoàn, hung mãnh đâm về phía hắn.
Thấy Chu Nguyên không ngừng tiến công, hùng hổ dọa người, hàn khí trong mắt Lữ Tiêu cũng bùng lên. Hắn vung tay áo một cái, nguyên khí màu tím cuồn cuộn lao ra, chống cự luồng kiếm quang kia.
Vút!
Tuy nhiên, ngay tại lúc hắn vừa chống cự được Kiếm Hoàn, thì thân ảnh Chu Nguyên đã xuất hiện ở sau lưng tựa như quỷ mị. Chỉ thấy hắn nhấc tay một cái, một hư ảnh đèn lồng đã xuất hiện trong tay.
Trong đèn lồng thắp sáng lên một ngọn lửa vô hình.
- Hồn Đăng Thuật!
Chu Nguyên hít sâu một hơi, thổi mạnh một hơi vào trong đèn lồng.
Phừng phừng!
Trong nháy mắt tiếp theo, Hồn Viêm cuồn cuộn gào thét lao ra, tựa như một dải lửa vô hình, lao về phía Lữ Tiêu.
Hồn Viêm có thể công kích thần hồn, mà đây cũng là phương diện mà Lữ Tiêu yếu kém, nếu trúng phải thì tất nhiên là sẽ bị trọng thương.
Hiển nhiên, những đòn tấn công lúc trước chỉ là đánh lạc hướng, chiêu Hồn Đăng Thuật này của Chu Nguyên mới là đòn thực sự.
Hồn Viêm cuồn cuộn lao tới, ánh mắt của Lữ Tiêu hơi run lên, trong đó lướt qua vẻ kiêng dè, nhưng lạ là cũng không hề kinh hoảng.
- Chu Nguyên, ngươi cho rằng ta không hề đè phòng chiêu này của ngươi à?
Lữ Tiêu nhanh chóng kết ấn, miệng hơi há ra, tử quang ngưng tụ, một mùi thơm như mùi đàn hương tỏa ra.
Rầm rầm!
Trong chớp mắt tiếp theo, Lữ Tiêu phun ra một ngụm tử thủy*, tử thủy cuồn cuộn tựa như dòng lũ, dung hòa cùng mùi thơm đàn hương kia, lao về phía Hồn Viêm. Hai bên va chạm, chôn vùi lẫn nhau.
*tử ở đây là tính từ chỉ màu tím.
- Chu Nguyên, Tử Đàn Trấn Hồn Thủy này của ta chính là đặc biệt chuẩn bị cho Hồn Viêm của ngươi!
Chu Nguyên thấy vậy, lông mày nhăn lại, tên Lữ Tiêu này quả là khó chơi.
- Từ nãy đến giờ đánh thoải mái chưa? Bây giờ cũng nên đến lượt ta cho ngươi nếm thử trò hay mà ta chuẩn bị chứ? -Lữ Tiêu cười lạnh lẽo.
Chu Nguyên nghe vậy, trong lòng rung lên, lập tức cảm thấy một luồng ba động dị dạng đang dần bao phủ tới, hắn vội vàng lùi lại phía sau.
- Đi đâu đấy?!
Lữ Tiêu cười to, hai tay nhấc lên, chỉ thấy trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ đỉnh núi bắt đầu rung động dữ dội, mặt đất phía dưới bắt đầu nứt vỡ, chín cây cột đá dâng lên, tỏa ra chín cột ánh sáng màu tím phóng lên tận trời, hóa thành một chiếc lồng giam to lớn. Chín tiếng thú rống vang lên tràn đầy cuồng bạo.
Ở bên ngoài, khi Tả Nhã, Chu Luyện nhìn thấy chín cột ánh sáng tím kia thì không khỏi giật mình:
- Cửu Thú Phong Nguyên Trận?!
Tả Nhã không nhịn được vui mừng,
- Thì ra lúc trước sư huynh là đang chuẩn bị cho một chiêu này!
- Ha ha, trận này mà thành, tên Chu Nguyên kia khó thoát!
- Thắng bại đã định rồi!