Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 952 - Chương 951: Lưỡng Đoạn Táng Hồn

Chưa xác định
Chương 951: Lưỡng đoạn Táng Hồn

Rống!

Chín luồng tử quang phóng từ đỉnh núi lên thẳng không trung, hòa lẫn vào nhau, hình thành một chiếc lồng giam vô cùng to lớn. Trong chớp mắt khi lồng giam hình thành, nguyên khí bên trong bắt đầu lui tán, chỉ qua mười mấy hơi thở ngắn ngủi mà khu vực bên trong lồng giam đã trở thành một mảnh không gian cằn cỗi nguyên khí.

Ở bên ngoài, khi thấy cảnh tượng này, vô số người không nhịn được xôn xao.

- Hóa ra là Cửu Thú Phong Nguyên Trận!

- Đây chính là một Nguyên thuật thuộc loại bí pháp đỉnh cao của Thiên Linh tông, nghe nói một khi hình thành thì sẽ ngăn cách nguyên khí thiên địa ở bên ngoài. Người ở bên trong không những không thể có nguyên khí bổ sung thể lực, mà còn phải không ngừng đối phó với sự tấn công đến từ chín con thú được luyện chế từ vô số thú hồn kia. Cứ thế mãi thì sớm muộn gì thể lực cũng bị kiệt quệ, thua trận hoặc là mất mạng.

- Lữ Tiêu quả không hổ danh là người đứng đầu trong thế hệ Thần Phủ cảnh này của Thiên Uyên Vực, lại có thể âm thầm bố trí ra trận pháp cao thâm như vậy.

- Chu Nguyên còn quá trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, giờ đây lại bị vây trong trận, quá không ổn!

- ...

Chỗ Phong các, khi nhìn thấy Cửu Thú Phong Nguyên Trận thì gương mặt của Diệp Băng Lăng và Y Thu Thủy đồng thời biến sắc. Các nàng cũng nghe nói về sự lợi hại của trận này, nhưng trước đây lại chưa từng biết là Lữ Tiêu cũng biết thuật này. Xem ra là Lữ Tiêu đã chuẩn bị rất đầy đủ cho trận chiến hôm nay.

Trên đỉnh núi.

Chu Nguyên nhìn chín luồng tử quang trên đỉnh đầu mình, ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Độ khó chơi của tên Lữ Tiêu này quả là còn mạnh hơn Hàn Uyên nhiều. Đối phó với Hàn Uyên thì hắn còn không tốn sức lắm, nhưng nay đối mặt với Lữ Tiêu thì chỉ mới phản ứng chậm nửa bước thôi mà đã sa vào trong bẫy rập của hắn rồi.

- Cửu Thú Phong Nguyên Trận à... -Chu Nguyên lẩm nhẩm.

Rống!

Trên không trung chợt vang lên tiếng thú gầm, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có hư ảnh của chín con cự thú chiếm cứ bốn xung quanh, đang nhìn chằm chằm vào hắn. Trên thân thể của mỗi con đều tỏa ra ba động nguyên khí cực kỳ dũng mãnh.

Oanh!

Trong nháy mắt ấy, chín con cự thú đồng thời bay ra, vượt qua hư không, vung bộ trảo sắc bén của mình bao trùm về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên bấm tay hình thành kiếm ấn, Kiếm Hoàn chấn động, hóa thành chín luồng kiếm ảnh, trực tiếp lao ra đón đỡ chín con cự thú kia.

Keng keng keng!

Hai bên va đụng, lập tức bộc phát ra những tiếng va chạm, hư không chấn động.

Qua mấy lần va chạm, Chu Nguyên đã đánh giá được sức mạnh của chín con thú này. Về cơ bản thì cả chín con đều ở cấp độ Thần Phủ cảnh hậu kỳ, nếu chỉ nói về mặt thực lực thuần túy thì cũng không mạnh lắm, nhưng việc phiền phức nhất chính là cả chín con thú này đều đồng mệnh, chỉ chém giết được một hai con thì không có tác dụng, bởi vì rất nhanh thì chúng có thể khôi phục lại.

Chỉ khi có thể đồng thời chém giết cả chín con thì bọn chúng mới có thể bị tiêu diệt.

Thế nhưng thân bị vây ở trong lồng giam, nguồn cung cấp nguyên khí bị chặn lại, nếu cứ dây dưa với chín con cự thú này thì nguyên khí của Chu Nguyên sẽ bị tiêu hao rất nhiều. Huống chi ngoại trừ chín con thú này ra thì Chu Nguyên còn phải phòng bị Lữ Tiêu vẫn đang đứng ngoài nhìn chằm chằm hắn.

Chu Nguyên nhíu mày, nếu không thể nhanh chóng phá trận, vậy hắn sẽ gặp bất lợi cực lớn.

Ánh mắt Chu Nguyên lấp lóe, thân ảnh chợt bắn ngược về sau.

Trên hư không, Lữ Tiêu bình thản quan sát Chu Nguyên, hắn búng tay một cái, chín con thú lại gào thét lao ra, truy đuổi Chu Nguyên.

Hiển nhiên, Lữ Tiêu cũng đang dự định khiến cho Chu Nguyên phải tiêu hao nguyên khí.

Mà có vẻ là Chu Nguyên cũng không muốn lãng phí nguyên khí chiến đấu với chín con thú này, thế nên đối mặt với sự truy kích của bầy thú, hắn lại lựa chọn lẩn tránh. Chỉ là thế công của chín con thú quá mãnh liệt, thế nên phạm vi Chu Nguyên có thể né tránh đang nhanh chóng bị thu nhỏ lại.

Thế là cục diện dần nghiêng hẳn về phía Lữ Tiêu, mà Chu Nguyên thì càng ngày càng chật vật.

Ở bên ngoài, rất nhiều thành viên Hỏa các đã bắt đầu reo hò. Mà phía bên Phong các thì lặng ngắt như tờ, rất nhiều người đều cực kỳ khẩn trương.

- Sư huynh Lữ Tiêu đang dự đinh phong tỏa vị trí của Chu Nguyên đây mà. Một khi Chu Nguyên không còn đường lui nữa, cũng là lúc mà sư huynh xuất thủ trực tiếp đánh bại hắn. -Đôi mắt của Chu Luyện đã sáng rực lên, bình luận.

Tả Nhã nghe vậy cũng lén thở phào một hơi, nói:

- Tên Chu Nguyên này cũng có đôi chút bản lĩnh đấy, lại có thể làm cho sư huynh phải hao tâm tổn trí một chút.

- Chỉ đáng tiếc là dù thế nào, hắn cũng không thoát khỏi kết cục trở thành đá đặt chân cho sư huynh Lữ Tiêu.

Keng! Keng!

Kiếm ảnh bay lượn, nguyên khí quét ngang,

Chín con thú lướt qua hư không, điên cuồng tấn công Chu Nguyên, khiến cho hắn liên tục bại lui. Cùng với đó, phạm vi mà Chu Nguyên có thể né tránh cũng ngày càng thu nhỏ lại...

Cũng chính là ở thời điểm này, thân ảnh vốn đang đứng ở trên không của Lữ Tiêu lại biến mất.

Rống!

Chín con thú gầm gào lao ra, Chu Nguyên đã không còn đường lui nữa!

Trong đôi mắt của Chu Nguyên phản chiếu hình ảnh chín con thú đang dần dần phóng to. Giờ khắc này, hắn có thể cảm ứng được nguy cơ mãnh liệt đang tới gần, nguy cơ ấy không chỉ bắt nguồn từ chín con thú này, mà còn đến từ tên Lữ Tiêu vừa mới biến mất kia.

“Chính là lúc này...”

Ánh mắt Chu Nguyên đột nhiên sáng ngời, bàn tay nắm một cái, Kiếm Hoàn xuất hiện trong tay, chém ra một kiếm.

Một kiếm chém xuống mang theo âm thanh xé gió bén nhọn. Cùng với đó, ai cũng không phát hiện đạo Nguyên văn cổ lão thứ sáu của Thiên Nguyên bút trong cơ thể Chu Nguyên bắt đầu phát sáng.

“Táng Hồn!”

Ông!

Một vệt kiếm quang khổng lồ lên tới ngàn trượng quét ra, lôi cuốn theo lực lượng bàng bạc, trực tiếp trảm về phía chín con thú kia.

Ngao!

Chín con thú bị chém trúng, gào lên những tiếng kêu thảm thiết, đồng thời nổ tung lên.

Chín con thú đồng thời bị tiêu diệt, chiếc lồng giam cũng đồng thời vỡ nát, nguyên khí thiên địa lại lần nữa tràn vào.

Một chiêu chém giết chín thú, phá vỡ Cửu Thú Phong Nguyên Trận, nhưng Chu Nguyên lại không hề buông lỏng, ngược lại ánh mắt càng thêm sắc bén. Hắn nắm tay một cái, hai viên Thú Hồn Tinh lục phẩm xuất hiện trong lòng tay, lông tơ ngòi bút của Thiên Nguyên bút lao ra, quấn quanh hai quả Thú Hồn Tinh, trực tiếp cắn nuốt thú hồn bên trong.

Thế là trong cơ thể Chu Nguyên, vòng Nguyên văn Thôn Hồn vốn ảm đạm kia của Thiên Nguyên bút thì nay lại bắt đầu sáng lên, mức độ sáng tỏ còn hơn bất cứ lần nào trước đây.

Bởi vì lần này nó hấp thu tới hai viên Thú Hồn Tinh của Nguyên thú lục phẩm, tương đương với tinh hoa thần hồn của hai vị cường giả Thiên Dương cảnh cơ mà!

“Thôn Hồn!”

Trong mắt Chu Nguyên đã bắt đầu xuất hiện tơ máu, hắn lại thôi động Thôn Hồn, trong đầu lập tức vang lên từng tiếng thú gầm điên cuồng, thần hồn bắt đầu xuất hiện chấn động kịch liệt, trên trán cũng nổi lên gân xanh.

Việc hấp thu hai viên Thú Hồn Tinh lục phẩm đã là cực hạn bây giờ của Chu Nguyên. Bằng không, nếu hấp thu nhiều hơn, thì thần hồn Hóa cảnh của hắn cũng chưa chắc đã có thể chịu đựng được tác dụng phản phệ.

Oanh!

“Táng Hồn!”

Khuôn mặt Chu Nguyên có chút vặn vẹo. Kiếm quang trong tay đột nhiên xoay chuyển, chém về một phía hư không ở phía sau lưng.

- Cút ra đây cho ta!

Một kiếm chém xuống, nguyên khí bàng bạc tựa như dòng lũ lao ra, trực tiếp chém nát cả hư không, khiến cho vô số mảnh vỡ không gian bay múa, trôi theo dòng lũ nguyên khí, khiến cho uy lực của đòn tấn công càng thêm khủng bố.

Đây là đòn tấn công đáng sợ nhất từ đầu trận tới nay của Chu Nguyên!

Dòng lũ lao về một chỗ hư không, ở nơi đó Lữ Tiêu cũng hiện ra, sắc mặt biến đổi, lúc này hắn cũng hiểu hành động rút lui lúc trước của Chu Nguyên là đang diễn cho hắn xem!

Hắn đang tìm kiếm sơ hở Chu Nguyên, đánh cho Chu Nguyên một kích trí mạng. Mà Chu Nguyên cũng đang cố ý để lộ sơ hở, dẫn dụ hắn hiện thân, đánh hắn một kích trí mạng!

Dòng lũ cuồn cuộn lao tới, lực lượng ẩn chứa trong đó khiên cho da đầu Lữ Tiêu không khỏi tê dại.

Hiển nhiên, đây là đòn sát thủ mà Chu Nguyên vẫn giấu diếm từ trước!

Oanh!

Lúc này hối hận đã không kịp, Lữ Tiêu chỉ có thể điên cuồng điều khiển nguyên khí, hắn gầm lên một tiếng:

- Bất Động Minh Vương Tử Quang Chiếu!

Lồng ánh sáng màu tím lại xuất hiện ở bên ngoài thân thể Lữ Tiêu thêm một lần nữa. Mà cùng lúc đó thì dòng lũ bàng bạc kia cũng cuốn tới.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt đó, hư không nát bấy, từng vết nứt vớ lan tràn rộng ra, mà thân thể Lữ Tiêu thì trực tiếp bay ngược ra sau, ầm vang va đụng vào trên đỉnh núi, kéo dài mấy chục trượng, đụng nát vô số đá tảng, khói bụi ngập tràn, không rõ sống chết.

Giờ khắc này, vô số âm thanh đang reo hò ở bên ngoài lại im bặt lại.

Ánh mắt của vô số người trở nên đờ đẫn.

Bình Luận (0)
Comment