Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 953 - Chương 952: Át Chủ Bài Của Lữ Tiêu.

Chưa xác định
Chương 952: Át chủ bài của Lữ Tiêu.

Trên đỉnh núi, mặt đất nứt vỡ, khói bụi mù mịt.

Vô số người đứng xem đều ngẩn ngơ, tiếng ầm ĩ sôi trào vốn có đã không còn, tất cả đều rung động khi nhìn thấy tình huống bất ngờ thay đổi chiến cuộc lúc nãy.

Rõ ràng là Chu Nguyên đã bị Lữ Tiêu dồn tới đường cùng...

Thế mà vì sao cuối cùng người bị thương lại là Lữ Tiêu?!

Yên tĩnh kéo dài mười mấy giây, sau đó thay vào đó là vố số âm thanh trầm trồ.

- Thế nào mà lại thành ra thế này được nhỉ?! -Vô số người tự hỏi trong lòng.

Tuy nhiên lúc này cũng có nhiều cường giả có thực lực xuất chúng, ánh mắt độc đáo, thế nên mặc dù lúc trước biến cố xảy ra quá nhanh, nhưng bọn họ cũng có chút phát hiện. Lúc này có người nói:

- Lúc trước cảnh tượng Chu Nguyên bị Lữ Tiêu bức tới tuyệt cảnh chỉ là giả dối mà thôi. Lữ Tiêu thì muốn bức Chu Nguyên lộ ra sơ hở, lợi dụng đó mà ra tay, nhưng Chu Nguyên cũng đang cố ý để lộ sơ hở, dẫn dụ Lữ Tiêu xuất thủ, cuối cùng phát động một đợt thế công cực kỳ mãnh liệt, đánh tan Lữ Tiêu...

- Chà chà, ý đồ, ý thức chiến đấu của hai người này đều rất xuất sắc, đúng là hai con tiểu hồ ly.

- Ừm, đặc biệt là đòn tấn công cuối cùng kia của Chu Nguyên quả là mạnh mẽ, ngay cả chiêu Bất Động Minh Vương Tử Quang Tráo của Lữ Tiêu cũng không thể đỡ nổi. -Một vị Thiên Dương cảnh khác nói thêm.

Nghe thấy lời bình của vị cường giả Thiên Dương cảnh này, vô số người đứng xem mới hiểu rõ. Ai nấy đều không khỏi tắc lưỡi, xem ra trong khoảng thời gian chớp mắt lúc ấy giữa hai người Chu Nguyên và Lữ Tiêu đã diễn ra vô số lần đánh cờ.

Và nhìn cục diện bây giờ thì hiển nhiên là Chu Nguyên là người thắng trong ván cờ này.

Lúc trước, ngay cả người đứng ở xa như bọn họ cũng có thể cảm nhận được ba động đáng sợ từ đòn tấn công vừa rồi của Chu Nguyên. Mà Lữ Tiêu lại là đứng mũi chịu sào, thì đủ hiểu là càng thêm khó chịu nổi.

Nói không chừng đến đây thắng bại đã phân rồi!

- Làm sao có thể như vậy?!

Chỗ Hỏa các, gương mặt vốn vẫn mang ý cười của Tả Nhã đã cứng ngắc lại, cô ta vô cùng tức giận, bởi vì lúc trước cô ta vẫn luôn hớn hở cho rằng Lữ Tiêu sắp sửa thắng rồi!

Thế mà trong nháy mắt tiếp theo, thực tế lại tặng cho cô ta một cái tát vang dội, làm cho mặt cô ta đỏ bừng như thiêu như đốt.

Chu Luyện cũng há hốc mồm, không nói một lời. Mức độ của cuộc chiến đấu lúc nãy quá nhanh, vượt ra khỏi năng lực phán đoán của hắn. Đòn phản kích của Chu Nguyên quá mức xinh đẹp cùng sắc bén, ngay cả Lữ Tiêu đều trúng chiêu, hắn còn có thể nói gì đây?

Lúc này, điều làm cho hắn lo lắng hơn chính là... đòn tấn công lúc nãy của Chu Nguyên quá mạnh, mà không biết thương thế của Lữ Tiêu thế nào?

- Nếu như quá nặng...

Chu Luyện không dám nghĩ tiếp.

Phía bên Phong các cũng lặng ngắt như tờ, mọi người quên cả hoan hô, bởi vì cảnh tượng vừa nãy quá khó tin.

Người bị đánh lại là Lữ Tiêu!

Là người được công nhận là đứng đầu trong lứa Thần Phủ cảnh trẻ tuổi của Thiên Uyên Vực!

Mặc dù luôn bị Lữ Tiêu áp chế, nhưng các thành viên Phong các không thể không thừa nhận rằng Lữ Tiêu cực kỳ đáng sợ.

Thế mà bây giờ, vị đối thủ mà bọn họ nghĩ rằng mãi mãi không thể chiến thắng kia lại phải chịu thiệt thòi trước mặt các chủ của bọn họ. Trong chớp mắt ấy, hình tượng của Chu Nguyên trở nên vô cùng cao lớn trong lòng của tất cả mọi người Phong các...

Diệp Băng Lăng cùng Y Thu Thủy cũng hít sâu một hơi, liếc nhìn nhau, đều thấy được trong mắt nhau cảm xúc kinh ngạc tột độ.

- Hẳn là sau đòn này tên Lữ Tiêu kia đã chịu trọng thương rồi chứ?

- Không biết... Đáng lý ra là như vậy, nhưng Lữ Tiêu lại không phải là kẻ đơn giản, nói không chừng hắn cũng có thủ đoạn khó lường gì đó.

- Lại có thể bức Lữ Tiêu thành dạng này, dù sau trận này Chu Nguyên có thua thì thanh danh của hắn cũng vang dội khắp Thiên Uyên Vực.

- Với tính tình của tên kia thì sợ rằng chỉ thể thôi còn chưa đủ đâu...

Khi bên ngoài còn đang bàn tán vì biến cố bất ngờ vừa rồi, thì trên đỉnh núi, Chu Nguyên bắt đầu hạ xuống, đứng trên một tòa bệ đá hoàn hảo, tơ máu trong mắt cũng dần tan đi.

Gân xanh trên trán cũng bắt đầu lặn xuống.

Thế nhưng trong đầu hắn vẫn còn đau nhức kịch liệt, làm cho hắn không khỏi nhăn mày. Lần này sử dụng hai viên thú hồn lục phẩm để phát động Táng Hồn đã tạo thành di chứng không nhỏ cho Chu Nguyên.

Nơi mi tâm Chu Nguyên, lực lượng thần hồn không ngừng tản ra, làm dịu đau đớn.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đống đổ nát còn ngập trong khói bụi ở nơi xa, trong lòng khẳng định phải trúng một chiêu vừa rồi của mình, bây giờ Lữ Tiêu tuyệt không dễ chịu.

Nhưng liệu nhờ đó mà có thể giành chiến thắng hay không thì còn không xác định.

Vù vù!

Chu Nguyên vung tay áo lên, nguyên khí hóa thành gió mạnh, thổi tan đi khói bụi.

Cảnh tượng ở xa trở nên rõ ràng.

Vô số ánh mắt cũng tập trung về đây. Chỉ thấy ở nơi đó có một cái hố sâu vô cùng to lớn, Lữ Tiêu thì nằm ở trung tâm cái hố, trên thân thể tràn đầy bùn xen lẫn máu, cực kỳ chật vật.

Thế nhưng lạ là Lữ Tiêu vẫn mở to mắt, vẻ mặt có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm bầu trời, lồng ngực hơi chập trùng.

Ba động nguyên khí quanh thân hắn cũng trở nên yếu ớt rất nhiều. Lúc này mọi người cũng hiểu, sau khi trúng một đòn vừa rồi của Chu Nguyên, Lữ Tiêu đã phải chịu thương thế không nhẹ.

Nhận ra Chu Nguyên đang nhìn mình, Lữ Tiêu phun ra một ngụm máu đông, thản nhiên nói:

- Đòn tấn công đáng sợ thật! Xem ra ngươi cũng chuẩn bị rất nhiều.

Chu Nguyên nói:

- Không ai kém ai mà thôi.

Lữ Tiêu chuẩn bị một tòa đại trận Nguyên thuật để đối phó Chu Nguyên, mà Chu Nguyên cũng chuẩn bị một chiêu tấn công siêu hung hãn cho hắn.

- Không biết ngươi còn có thể đánh ra đòn tấn công thế này nữa không đây? -Lữ Tiêu cười lạnh nói.

- Thử thêm một lần liền biết. -Chu Nguyên híp mắt lại.

Lữ Tiêu đoán đúng, vì lần đại chiến này, Chu Nguyên đã nhờ Si Tinh chuẩn bị cho bốn viên Hồn Tinh lục phẩm. Trước đó đã dùng hết ba viên, mà một viên còn lại cũng không thể dùng được nữa, bởi vì lúc này thần hồn của Chu Nguyên đã rất suy yếu, khó có thể chịu được di chứng nếu thực hiện Táng Hồn lần thứ ba.

Đương nhiên, Chu Nguyên cũng không nói thẳng ra, cứ để vậy khiến cho Lữ Tiêu phải kiêng kị một chút cũng tốt.

Lữ Tiêu không thèm nhiều lời, khóe miệng hơi cong lên, sau đó cũng không đứng dậy, mà là chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi.

Chu Nguyên thấy vậy, không khỏi cau mày.

Ý thức chiến đấy bén nhạy đã khiến cho hắn nhận ra điều gì đó.

Thế là Chu Nguyên quyết đinh thật nhanh, ánh mắt sắc bén, nhấc tay một cái, Kiếm Hoàn hiện ra, trực tiếp cuốn lấy kiếm khí ngập trời chém về phía Lữ Tiêu còn đang nằm trong hố.

- Nếu ngươi không còn ý định tái chiến thì để ta đưa ngươi xuống núi!

Ông!

Kiếm quang bàng bạc trực tiếp chém thẳng xuống đầu Lữ Tiêu, vô số người không nhịn được hô lên.

Rất nhiều thành viên Hỏa các thì không đành lòng nhắm mắt lại.

Oanh!

Một kiếm chém xuống, trong hố sâu xuất hiện một vết kiếm dài tới trăm trượng.

Tuy nhiên ánh mắt Chu Nguyên lại trở nên ngưng trọng, hắn nhìn về phía hố sâu kia. Chỉ thấy ở nơi đó, một luồng khói đen nồng đậm đang tỏa ra từ trong thân thể Lữ Tiêu, từng tiếng gào thét cuồng bạo phát ra.

Mà Kiếm Hoàn cũng đang chém thẳng vào màn khói đen kia, nhưng lại dừng lại không thể tiến thêm, không thể tạo thành thương tổn cho Lữ Tiêu.

- Tê!

Thân ảnh Lữ Tiêu cũng chầm chậm bay lên, khói đen ngập trời ngưng tụ sau lưng hắn, hóa thành một cái bóng đen vô cùng to lớn. Bóng đen có chín cái đầu, quỷ dị mà thần bí.

Chu Nguyên nhìn chín chiếc đầu đang tỏa ra uy áp cường hoành của bóng đen kia, vẻ mặt lạnh lùng.

- Quả nhiên... tên này còn có át chủ bài...

Bình Luận (0)
Comment