Khí tức màu đen nồng đậm lan tỏa ra từ người Lữ Tiêu, bay khắp trời, bóng đen chín đầu sau lưng hắn rít lên từng tiếng gào bén nhọn chói tai, khiến cho thần hồn người nghe rung động khó chịu, nguyên khí trong cả thiên địa bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Vố số ánh mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng này.
Khí tức màu đèn tỏa ra càng ngày càng nhiều, mà thân thể Lữ Tiêu cũng bắt đầu phình to ra, tựa như một người khổng lồ màu đen lớn chừng mấy trượng. Tại trên thân thể của hắn chằng chịt toàn những vết nứt, trong vết nứt không có máu thịt, mà chỉ có khí tức màu đen âm u đang chảy xuôi.
Lúc này, Lữ Tiêu tựa như Thâm Uyên Chi Ma, làm cho người ta sợ hãi.
Trên hư không, năm vị Nguyên lão cũng đang quan sát cảnh tượng này.
Hai mắt Si Tinh hơi híp lại, thản nhiên nói:
- Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng... Đầu tư ghê gớm thật! Thiên Linh tông làm vậy cũng không sợ hủy đi một hạt giống tốt à?
Với tầm mắt của nàng, rõ ràng có thể nhìn ra tình trạng của Lữ Tiêu là đang dung hợp huyết mạch của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng, đây là một loài Nguyên thú thất phẩm, có thể sánh với cường giả Nguyên Anh.
Chỉ là tuy rằng khi dung hợp huyết mạch của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng thì sức chiến đấu có thể tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng cũng chính vì vậy mà huyết mạch bản thân người dung hợp cũng bị xâm nhiễm, không còn tinh khiết. Thế nên một khi dung hợp, tương lai của Lữ Tiêu đã bị chặt đứt, tối đa chỉ có thể đến Nguyên Anh cảnh, mà Pháp Vực thì rất không có khả năng.
Tông chủ Huyền Côn vẫn cứ bình thản, nói:
- Nguyên lão Si Tinh nói quá lời rồi. Lão phu cũng không biết tên tiểu tử Lữ Tiêu này lấy ở đâu ra huyết mạch của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng. Cái tên này, lòng hiếu thắng quá mạnh, vì chiến thắng mà không để ý tới tương lai, haiz!
- Sau trận chiến này, lão phu chắc chắn rẽ răn dạy hắn một trận.
Si Tinh nghe vậy thì chỉ cười lạnh một tiếng. Bởi vì loại thủ đoạn thế này vẫn chưa làm trái quy tắc, thế nên nàng cũng không thể ngăn cản được. Ai bảo lão già Huyền Côn này dám vì chiến thắng mà từ bỏ tương lai của một thiên tài đây?
Thực tế trong tay nàng cũng có loại huyết mạch có tác dụng tương tự thế này, nhưng nàng lại chưa bao giờ đưa chúng cho Chu Nguyên, bởi vì nàng cho rằng rất có thể tương lai của Chu Nguyên là sẽ vượt qua nàng. Thế nên nàng không muốn lấy tương lai tươi sáng ấy đi đánh đổi cái vị trí tổng các chủ ở trước mắt, như thế là quá hạn hẹp về tầm nhìn.
Có lẽ, tông chủ Huyền Côn cũng cho rằng Lữ Tiêu khó có thể đạt tới Pháp Vực, nên mới để hắn làm liều một phen. Dù sao chỉ cần bước vào Nguyên Anh cảnh thì cũng coi như là đã thuộc hàng ngũ đỉnh tiêm rồi.
Ba vị Nguyên lão còn lại cũng không nói gì. Tộc trưởng Mộc Nghê thì hơi cau mày lại, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Trong mấy năm gần đây, Thiên Linh tông càng ngày càng bá đạo cường thế, ngay cả Bạch tộc và Huyền Tinh tộc cũng bị nó lôi kéo. Phía bên Si Tinh phải nhờ có nàng giúp đỡ mới miễn cưỡng duy trì được trạng thái cân bằng.
Bây giờ nếu mà nàng mở miệng xen vào, thì hai người Bạch Dạ và Biên Xương cũng sẽ mở miệng, đến lúc đó sự tình sẽ càng thêm phiền phức.
Tính cách của Mộc Nghê vốn dịu dàng, thế nên cũng không mong muốn hai người Si Tinh và Huyền Côn đối chọi gay gắt như vậy. Mặc dù vị trí tổng các chủ khá trọng yếu, nhưng không đến nỗi phải liều nhau chết sống thế này.
Trong lòng nàng rõ ràng, những thứ tranh đoạt này không quá có ý nghĩa. Bởi vì chỉ cần một ngày Thương Uyên trở về, vậy bất kể là Thiên Linh tông, Bạch tộc, hay Huyền Tinh tộc đều phải ngoan ngoãn thu lại uy phong, không còn dám làm càn.
Còn nếu Thương Uyên thật đã xảy ra chuyện... Chỉ bằng mức độ lục đục thế này thì sợ là Thiên Uyên Vực sẽ chẳng còn trụ được trên địa vị một trong Cửu Vực, nếu đã thế thì hết thảy tranh đấu bây giờ lại càng thêm vô nghĩa.
Suy nghĩ trong lòng, đôi mắt nàng vẫn quan sát tình huống trên đỉnh núi.
Nhìn chung bây giờ lại đến lượt tên Lữ Tiêu kia chiếm ưu thế. Bởi vì mặc dù huyết mạch của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng không được tính là huyết mạch cao cấp nhất, nhưng chỉ xét riêng ở cấp độ Thần Phủ thì nó đã đủ mang tới lực lượng nghiền ép rồi.
“Xem ra là tiểu gia hỏa Chu Nguyên kia phải thua rồi.”
Trên đỉnh núi, thân ảnh Lữ Tiêu treo lơ lửng trên bầu trời, khí tức màu đen lưu chuyển sau lưng, lúc này, đôi mắt của hắn cũng hóa thành màu đen kịt, đồng tử hẹp dài như mắt rắn, trông cực kỳ đáng sợ.
Chu Nguyên thấy hình thái này của Lữ Tiêu, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, hiển nhiên là cũng đã nhận ra khí tức nguy hiểm trên người Lữ Tiêu.
Đôi mắt dọc của Lữ Tiêu nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, há miệng muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ phát ra tiếng rít gào.
Vút!
Thân hình Lữ Tiêu biến mất trong nháy mắt.
Chu Nguyên biến sắc mặt, vội vàng lùi lại phía sau.
Oanh!
Chỉ là ngay khi bước chân của hắn còn chưa kịp đưa ra, hư không trước mặt đã nỡ nát, thân ảnh cao lớn đen kịt của Lữ Tiêu đã lao ra, năm ngón tay nắm chặt, đấm một quyền về phía Chu Nguyên.
Một quyền kia mang theo khí tức màu đen bàng bạc, hư không xung quanh nắm đấm bắt đầu sụp đổ.
Chu Nguyên nhanh chóng kết ấn, Kiếm Hoàn chấn động, cuốn theo kiếm quang sắc bén chém về phía nắm đấm.
Ầm ầm!
Nắm đấm cuốn quanh bởi hắc khí trực tiếp đánh vào trên vệt kiếm quang kia, trong khoảng khắc ấy, kiếm quang vỡ vụn, Kiếm Hoàn bị đánh bay ra ngoài, ánh sáng tỏa ra trên thân kiếm trở nên ảm đạm một chút.
Chu Nguyên hơi híp mắt lại, lúc này Lữ Tiêu còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Ầm!
Một quyền đánh nát kiếm quang, Lữ Tiêu quét chân ngang ra, lôi cuốn theo hắc khí cuồn cuộn, đá thẳng về phía lồng ngực Chu Nguyên.
Hai tay Chu Nguyên giao nhau, bảo vệ trước ngực, nguyên khí dâng trào, hình thành một chiếc khiên ánh sáng chỗ hai tay.
Răng rắc!
Nhưng chiếc khiên vừa mới bị đá trúng đã vỡ vụn ra, một luồng lực lượng kinh khủng truyền tới từ hai tay, trực tiếp đánh bay Chu Nguyên. Hai chân Chu Nguyên liên tiếp lùi lại, lấy đà đạp mạnh để giảm xóc tạo nên từng đợt gợn sóng trong hư không.
Chu Nguyên lùi về sau mấy trăm trượng mới có thể dừng lại, nơi hai cánh tay truyền tới đau nhức kịch liệt.
Ầm ầm!
Nhưng còn chưa để Chu Nguyên nghỉ một hơi, thân ảnh Lữ Tiêu đã dũng mãnh lao tới. Sau một khắc, vô số thế công cuồng bạo được xuất ra, bao phủ Chu Nguyên. Từng đòn tấn công không mang theo bất kỳ Nguyên thuật nào, chỉ hoàn toàn dựa vào lực lượng gần như kinh khủng của Lữ Tiêu.
Mỗi một đòn đều khiến cho hư không rung động.
Chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi, hai người đã giao chiến được hơn trăm hiệp.
Nhưng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, lần này Chu Nguyên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, bị Lữ Tiêu đè ép.
Ầm!
Trên hư không, lại qua một lần liều mạng đón đỡ, thân ảnh Chu Nguyên không chịu được bay chếch xuống, va phải vô số đá núi ở phía dưới.
Chu Nguyên giậm chân một cái, cố gắng ổn định thân hình, lau đi vết máu ở khóe miệng. Lúc này, bên ngoài thân thể của hắn hiện đầy những vết bầm hình nắm đấm màu đen, đây đều là những vết thương bị trúng phải khi giao chiến với Lữ Tiêu lúc trước. Trên từng nắm đấm màu đen ấy còn lưu lai từng sợi hắc khí, những hắc khí này tựa như vô số những con rắn nhỏ, đang có ý đồ chui vào trong thân thể Chu Nguyên, khiến cho toàn thân hắn bị đâm đau nhói cùng lạnh lẽo.
- Nhận thua, hoặc là chết! -Trên hư không, Lữ Tiêu há miệng phun ra hắc khí, âm thanh bén nhọn cũng truyền ra.
Nhưng lạ là Chu Nguyên nghe vậy thì lại nhếch miệng cười một cái, dáng cười rất khinh miệt.
Nhìn thấy nụ cười này của Chu Nguyên, trong mắt Lữ Tiêu lại bốc lên sát khí vô biên. Hôm nay, trong trận chiến đấu này, hắn không ngờ là một kẻ mà trước đây mình chẳng thèm để ý lại có thể bức mình phải đến tình trạng này.
- Đã vậy thì ngươi chịu chết đi!
Một tiếng nổ đùng đoàng vang lên, thân ảnh Lữ Tiêu trực tiếp xuất hiện trước người Chu Nguyên tựa như quỷ mị. Năm ngón tay hắn nắm chặt, đấm ra một quyền, mang theo hắc khí phun trào, hóa thành hư ảnh một con mãng xà đang mở rộng cái miệng đen ngòm cắn về phía Chu Nguyên.
Một quyền chưa đến nơi, mặt đất xung quanh đã trực tiếp sụp đổ, nhiều đá tảng ở xung quanh đã hóa thành bột phấn.
Nắm đấm nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt Chu Nguyên. Cảm nhận uy lực của một quyền kia, trong mắt Chu Nguyên cũng hiện lên sự lạnh lùng. Lần này hắn không hề lui lại như những lần trước, trái ngược lại bước lên một bước.
- Hình thái Thanh Giao!
Trên bề mặt Chu Nguyên nhanh chóng nổi lên từng chiếc quang lân màu xanh.
- Huyền Thánh Thể! -Da thịt Chu Nguyên cũng tỏa ra ánh sáng óng ánh như ngọc, trong cơ thể, xương cốt nở rộ ngân quang.
- Bạo Kim huyết!
Trong lòng Chu Nguyên vang lên tiếng gầm thét, trong nháy mắt ấy, hơn hai trăm giọt huyết dịch màu vàng trong trái tim hắn đồng thời nổ tung, hóa thành một dòng lũ màu vàng, mang theo lực lượng mênh mông quét ra, chảy khắp toàn thân.
Trong Thần Phủ, tất cả tinh thể nguyên khí đều bộc phát ra hào quang sáng chói, nguyên khí cuồn cuộn tuôn ra.
Chu Nguyên bước ra một bước, mặt đất sụp xuống, sóng xung kích mà mắt thường cũng có thể thấy được quét ngang.
Hai bóng người lao vào nhau, trong chớp mắt tiếp theo, dưới sự chứng kiến của vô số người, hai nắm đấm ẩn chứa sức mạnh toàn lực của hai người, mang theo uy lực tựa như hai hòn thiên thạch, va chạm vào nhau.
Oanh!
Trong khoảnh khắc ấy, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang dội khắp đất trời.