Oanh!
Trên đỉnh núi, nguyên khí mạnh như gió xoáy thổi quét ra xung quanh, tất cả đất đá bị thổi nát thành bột phấn chỉ trong nháy mắt. Trên đại địa, một cơn sóng đất cao tới trăm mắt lan tràn ra bên ngoài, cả ngọn núi cao nguy nga đều đang kịch liệt chấn động.
Một vết rách lan dài ra từ trên đỉnh núi, từng khối đá to lớn rơi xuống, tóe lên tro bụi bay đầy trời.
Vô số người vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Phải biết dù là cao thủ Thần Phủ cảnh đối chiến thì cũng không thể tạo ra lực phá hoại lớn đến nhường này. Từ đó cũng đủ để thấy lần này hai người Lữ Tiêu và Chu Nguyên mạnh mẽ tới mức nào.
Ầm!
Tại trong cái nhìn chăm chú của mọi người, từ trong làn sóng đất cao tới trăm mét kia bay ra hai bóng người, hai người đồng thời rơi xuống mặt đất, trực tiếp va chạm xuống dưới tạo ra từng khe rãnh sâu hoắm...
Đó là Chu Nguyên cùng Lữ Tiêu!
Nhìn qua thì có vẻ trong lần giao chiến lúc trước hai người này lại hòa nhau!
- Ồ!
Loại kết quả này khiến cho vô số người không khỏi kinh ngạc. Bởi vì lúc trước mọi người đều hiểu là Lữ Tiêu đã sử dụng một đòn sát thủ nào đó, mặc dù không biết đòn sát thủ ấy là gì, nhưng theo lẽ thường thì một khi Lữ Tiêu sử dụng ra nó thì hẳn là trận chiến cũng nên kết thúc mới đúng.
Nhưng tình hình hiện nay lại làm cho mọi người hiểu rõ một điều, rằng mình vẫn còn quá coi thường nhân tố bất ngờ của trận chiến năm nay - Chu Nguyên. Hắn cứng cỏi vượt qua tưởng tượng của mọi người.
- Vị các chủ Chu Nguyên này thật không đơn giản!
- Nghe nói sau lần bế quan gần đây thì tu vi của hắn mới đạt tới Thần Phủ hậu kỳ, cũng có nghĩa là hắn mới chỉ khơi thông được bảy tầng Thần Phủ mà thôi. Mới chỉ thế thôi mà đã hung hãn thế này rồi, thật khó có thể tưởng tượng một khi cả chín tầng Thần Phủ của hắn đều được khơi thông liên kết thì tài năng của hắn sẽ kinh khủng tới nhường nào!
- Nếu như đổi lại bây giờ hắn đã khơi thông cả chín tầng Thần Phủ thì chỉ sợ là Lữ Tiêu sẽ chẳng thể nào chống lại!
- Tiềm lực của người này đúng là đáng sợ!
- ...
Vô số cường giả không khỏi chấn động. Bây giờ Lữ Tiêu mạnh mẽ như vậy là bởi vì hắn đã liên thông cả chín tầng Thần Phủ từ lâu, cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ tiềm lực của hắn đã được khai thác hoàn toàn, chỉ dựa vào bản thân thì không thể tăng thêm được nữa. Thế nên bây giờ nếu còn muốn tăng thêm thực lực thì bắt buộc phải dựa vào cơ duyên bên ngoài. Mà mỗi cơ duyên có tác dụng như vậy thì đều trân quý khó tìm.
Thế nhưng Chu Nguyên lại khác biệt, hắn mới khơi thông bảy tầng Thần Phủ thôi, tiềm lực của hắn còn chưa được khai phát triệt để.
Thế nên, lúc này khi so sánh hai người Chu Nguyên và Lữ Tiêu thì rất nhiều người bắt đầu đánh giá nghiêng về phía Chu Nguyên.
Mọi người bắt đầu cho rằng, nếu như lần này Chu Nguyên có thể thắng Lữ Tiêu, thì hắn sẽ trở thành đại diện mới cho thế hệ Thần Phủ cảnh trẻ tuổi của Thiên Uyên Vực. Thậm chí là nếu có ngày liên thông cả chín tầng Thần Phủ thì còn có thể đọ sức với các thiên kiêu của tám vực khác cũng nên.
Chỗ Hỏa các, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh. Tả Nhã nắm chặt hai tay, răng nghiến kêu kẽo kẹt, trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Cô ta không hiểu vì sao cái tên Chu Nguyên này lại như một con quái thú, đánh mãi mà không chết, cứ mỗi lần bị dồn vào thế yếu lại có thể vượt lên?
Phải biết là lúc này Lữ Tiêu đã dùng toàn bộ át chủ bài của mình rồi!
Nhưng dù vậy vẫn còn chưa thể đánh bại được Chu Nguyên, điều này nói lên cái gì?
Giờ khắc này, dù cho Tả Nhã thiển cận tới mức nào thì cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật. Ả ta phải thừa nhận rằng hiện nay thực lực của Chu Nguyên đã rất mạnh, đủ để đứng ngang ngửa với Lữ Tiêu.
Nghĩ tới đây, Tả Nhã lại thấy lạnh cả người. Bởi vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc khả năng mà Lữ Tiêu thua trong trận chiến này cũng tăng cao lên. Nếu điều đó thật xảy ra thì sẽ có hậu quả gì đây?
- Không thể nào... -Tả Nhã lẩm bẩm, dùng sức lắc đầu, cô ta tuyệt đối không tin là Chu Nguyên có thể chiến thắng Lữ Tiêu.
Chu Luyện ở một bên thấy vậy thì an ủi:
- Đừng lo, mặc dù tên Chu Nguyên kia khá là cứng đầu, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết.
Nghe thấy lời an ủi của Chu Luyện, Tả Nhã tựa như người sắp chết đuối vớ được cây rơm trôi nổi cuối cùng, cô ta gật mạnh đầu, nói:
- Nhất định là sư huynh Lữ Tiêu sẽ thắng!
- Phốc.
Lữ Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt dâng trào sự điên cuồng. Hắn không ngờ một đòn lúc nãy của mình lại không thể giải quyết Chu Nguyên, ngược lại lại để cho hắn ngăn cản được.
Điều này tạo thành đả kích khá lớn cho tinh thần của Lữ Tiêu, bởi vì bây giờ hắn đã dùng ra cả con át chủ bài là Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng rồi.
Nhưng dù như thế vẫn không thể giải quyết Chu Nguyên!
Đây chẳng phải nói là nếu như hắn không có huyết mạch của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng thì bây giờ đã thua rồi sao?!
Cứ nghĩ tới đây, khuôn mặt vốn tuấn lãng của Lữ Tiêu lại không nhịn được vặn vẹo. Trong dĩ vãng, hắn còn chẳng cần nhìn thẳng vào Chu Nguyên, mà những thắng lợi của Phong các trước Hỏa các dưới sự dẫn dắt của Chu Nguyên đều không được Lữ Tiêu để ở trong lòng.
Bởi vì hắn tin rằng sở dĩ Chu Nguyên có thể giành thắng lợi nhiều lần như vậy là vì hắn còn chưa có cơ hội ra tay. Mà chỉ cần cho hắn một cơ hội, vậy thì vận khí tốt đẹp của Chu Nguyên cũng sẽ đi tới cuối cùng.
Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.
Mãi cho tới bây giờ...
Nhìn thân ảnh toàn thân máu tươi nhưng vẫn kiên cường đứng vững ở nơi xa, sâu trong nội tâm Lữ Tiêu bắt đầu hối hận. Nếu biết sớm tên Chu Nguyên này sẽ khó chơi như vậy, vậy thì lúc trước hắn nên cùng Phương Ngao đi tới Vũ Châu tập sát kẻ này mới phải!
Nếu như vậy thì hôm nay cũng không phải bị dồn ép tới mức này.
Ánh mắt Lữ Tiêu càng thêm âm trầm. Hắn hiểu, một khi mình có loại suy nghĩ này thì cũng đồng nghĩa với việc mình đã kém hơn một bậc rồi...
Bây giờ muốn khôi phục lại tâm tính cường giả, thì chỉ còn cách đánh bại Chu Nguyên!
Lữ Tiêu thở sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiêng quyết cùng tàn nhẫn.
Đùng!
Hai tay hắn chắp lại, những vết nứt trên thân thể bắt đầu chảy ra máu đen.
Hắc khí ngập trời sau lưng hắn bắt đầu ngưng tụ, bóng đen của Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng bắt đầu trở nên rõ ràng. Thậm chí đã có thể nhìn thấy chín con mắt rắn vô cùng âm lãnh như ẩn như hiện.
- Tê!
Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng rít lên một tiếng, trong chớp mắt tiếp theo, chín cái miệng máu mở ra, hung hăng cắn xé thân thể to lớn như người khổng lồ của Lữ Tiêu kia.
- A!
Lữ Tiêu kêu lên từng tiếng đau đớn thảm thiết. Dưới làn da hắn bắt đầu xuất hiện những vật màu đen ngọ nguậy, trông cực kỳ đáng sợ.
Trong quá trình cắn xé, Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng sau lưng Lữ Tiêu bắt đầu thu nhỏ lại, tựa như đang dần dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Cùng với đó, màn sương màu đen bên ngoài thân thể Lữ Tiêu thì càng thêm nồng nặc, tới mức đã bắt đầu trở nên sền sệt.
Qua mấy hơi thở về sau, màn sương dần lui vào trong cơ thể, để lại tại mặt ngoài làn da một lớp vật chất màu đen tựa như tầng biểu bì.
Giữa thiên địa, vô số ánh mắt sợ hãi nhìn về phía lớp sương mù màu đen kia. Bọn hắn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng đang có một luồng khí tức cực kỳ bạo ngược đang xuất hiện, tựa như chân chính Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng xuất thế.
Sương đen phun trào, thân hình Lữ Tiêu hiện ra, chỉ thấy lúc này toàn thân hắn được bao phủ trong lớp biểu bì màu đen tựa như một bộ chiến giáp dữ tợn.
Đồng thời, máu thịt chỗ cổ Lữ Tiêu cũng đang nhúc nhích, từ đó chui ra chín cái đầu rắn. Lưỡi rắn phun ra, kêu lên từng tiếng rít làm người ta sợ hãi.
Lúc này, trông Lữ Tiêu như một con Xà Ma bò tới từ trong vực sâu!
Vô số người không khỏi sợ hãi rùng mình, đây là hiện tượng khi Lữ Tiêu dung hợp ở mức độ sâu với Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng. Chỉ là không biết là hắn đang dung nhập Cửu Đầu Mãng, hay là Cửu Đầu Mãng đang dung nhập hắn đây?
Nếu như Lữ Tiêu không thể bảo trì tỉnh táo, vậy về sau hắn liền sẽ biến thành một con Xà Ma thực sự không có lý trí!
- Tê tê!
Đầu lưỡi Lữ Tiêu cũng trở nên dài ra, hắn liếm lấy khuôn mặt, hai mắt cũng trở thành mắt rắn, sát khí tàn bạo tràn ngập, khóa chặt Chu Nguyên.
Bành!
Chân hắn giẫm mạnh một cái, mặt đất sụt lún, mà thân ảnh của hắn đã bay thẳng lên trời.
Lữ Tiêu nắm chặt lại năm ngón tay, đấm xuống một quyền. Tại chỗ cổ, chín cái đầu rắn nhô ra, quấn về phía cánh tay, há miệng cùng chiều với nắm đấm.
Một quyền này chính là một quyền mạnh nhất của Lữ Tiêu!
Ầm ầm!
Nắm đấm chưa rơi xuống, nhưng mặt đất phía dưới đã bắt đầu sụt lún.
Vô số người đồng thời hô lên kinh ngạc.
- Chết đi cho ta! -Lữ Tiêu rít lên.
Vút!
Thế là trong vô số cái nhìn kinh hãi của người đứng xem. Lữ Tiêu tựa như Xà Ma giáng lâm, trực tiếp xuất hiện trên đầu Chu Nguyên. Mà tới lúc này Chu Nguyên vẫn cứ đứng ở nguyên tại chỗ không động đậy, tựa như đã bị sợ choáng váng mất rồi.
- Chết đi!
Lữ Tiêu rít gào, đấm xuống một quyền.
Mà Chu Nguyên nhìn một quyền hủy diệt đang nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt kia, cũng hít sâu một hơi, hai mắt chậm rãi khép lại.
Năm ngón tay hắn bắt đầu nắm chặt.
Trong lòng bàn tay, dường như có thứ gì đó ngủ say thật lâu đang bắt đầu thức tỉnh.
- Lữ Tiêu, nếu ngươi đã muốn chết... Vậy ta giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này!
Hai mắt Chu Nguyên đột nhiên mở ra, đồng tử trở nên huyễn ảo, tựa như mắt rồng.
Một luồng khí tức đỏ tươi mang theo ý chí điên cuồng bắt đầu lan tràn ra từ trong lòng bàn tay Chu Nguyên, tựa như Hồng Thủy.
- Oán! Long! Biến!