Rống!
Dòng lũ màu đỏ lan tràn ra từ lòng bàn tay Chu Nguyên, bao phủ bên ngoài thân thể hắn. Một luồng khí tức điên cuồng khủng bố lan tràn. Dòng lũ màu đỏ bao phủ, hóa thành hình ảnh một con rồng đỏ tươi.
Long ảnh ngâm dài một tiếng, chấn động thiên địa, khiến cho toàn bộ đất trời đều sinh ra cộng hưởng, nguyên khí thiên địa không ngừng tụ lại.
Vô số người đều mang theo vẻ kinh ngạc quan sát Chu Nguyên. Bọn họ không biết hắn đang sử dụng thủ đoạn gì, nhưng không biết vì sao, mỗi khi cảm ứng khí tức của luồng long ảnh bên ngoài thân thể Chu Nguyên thì rất nhiều người, kể cả các cường giả Thiên Dương cảnh, cũng đều cảm thấy một tia nguy hiểm.
Cảm giác Chu Nguyên đứng ở đó, lại tựa như chân mệnh thiên tử giáng lâm, chư tà lui tránh.
Trên hư không, Si Tinh, tông chủ Huyền Côn cùng ba vị Nguyên lão cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.
- Khí vận hộ thể? -Tộc trưởng Mộc Nghê kinh ngạc nói.
Rõ ràng là Chu Nguyên đang được một loại khí vận nào đó hỗ trợ. Loại khí vận này có đặc điểm là một khi vận chuyển thì sẽ đem tới cho người sở hữu một luồng sức mạnh thần bí của thiên địa, cực kỳ huyền diệu.
Có lẽ người bình thường nhìn không ra khác biệt, nhưng năm vị Nguyên lão thân là cường giả Pháp Vực cảnh lại có thể cảm nhận được, rằng khi Chu Nguyên vận chuyển loại khí vận kia thì một phần nguyên khí thiên địa vốn đang hội tụ về phía Lữ Tiêu lại dừng lại, đảo chiều, cảm giác như bị chặt đứt.
Cùng lúc đó, lượng nguyên khí vận chuyển tới bên Chu Nguyên thì lại càng thêm nồng đậm.
Đây là hiện tượng khó có thể phá giải, bởi vì bản chất nó cũng không phải là một loại Nguyên thuật, mà thực sự là do thiên địa hướng về hỗ trợ.
Phàm là người được khí vận hộ thân thì đều là những thiên kiêu hiếm có của đất trời. Trong toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên rộng lớn này cũng có rất ít người như vậy. Hơn nữa khí vận cũng chia đẳng cấp, thường thì sẽ lấy hình tượng của vạn thú để đánh giá. Mà khí vận của Chu Nguyên lại có thể hóa hình thành rồng, chứng tỏ đẳng cấp của nó cũng không hề thấp.
Bạch Dạ, trưởng lão Bạch tộc, vốn vẫn chưa nói lời nào từ đầu đến giờ, nay lại mở miệng:
- Nghe nói vị thiên kiêu đỉnh tiêm Võ Dao của Võ Thần vực cũng có khí vận Long Hoàng hộ thân. Không ngờ là hôm nay Thiên Uyên Vực chúng ta cũng xuất hiện một người như vậy.
Tông chủ Huyền Côn thì trầm mặc không nói. Đến giờ phút này, cục diện đã mất khống chế, cho dù là hắn cũng không thể ngờ tới, rằng dù đã cho Lữ Tiêu thêm một con át chủ bài là Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng rồi mà vẫn không thể dễ dàng chiến thắng, thậm chí bây giờ... có nguy cơ thua trận.
Trên đỉnh núi, khí tức màu huyết hồng bên ngoài thân thể Chu Nguyên càng ngày càng đậm hơn. Trong chớp mắt tiếp theo, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong tiếng thét dài có tiếng long ngâm quanh quẩn.
Ầm ầm!
Một dòng lũ màu huyết hồng lao ra, hóa thành một cột sáng đỏ tươi cao tới ngàn trượng, phóng thẳng lên trời. Trong cột sáng, quang ảnh Huyết Long hiển hiện, tỏa ra uy áp lớn lao, bao phủ thiên địa.
Huyết Long bơi lên, trực tiếp phóng về phía Lữ Tiêu đang giáng xuống từ trên trời kia.
Trong miệng Lữ Tiêu cũng phát ra tiếng rít chói tai. Nghe thấy tiếng long ngâm phát ra từ trong Huyết Long, ngay cả huyết mạch Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng trong cơ thể hắn cũng hơi run rẩy.
Chỉ là lúc này đã đâm lao thì chỉ đành theo lao, Lữ Tiêu đã không còn đường lui. Thế là hắn dồn hết tất cả lực lượng còn sót lại trong cơ thể, hóa thành một quyền bàng bạc bao phủ hắc quang, mạnh mẽ va chạm vào dòng lũ Huyết Long kia!
- Không phải là dễ mà có thể thắng được ta đâu! -Khuôn mặt Lữ Tiêu trở nên vặn vẹo, hắn gầm thét lên.
Oanh!
Trong chớp mắt tiếp theo, dòng lũ huyết hồng cùng hắc quang bàng bạc va chạm, ầm vang nổ tung.
Một tiếng nổ lớn bùng phát, lan khắp cả đất trời. Tiếng gầm cuồn cuộn, lan tỏa ra xa đến mức tưởng như toàn bộ Thiên Uyên Động Thiên đều có thể nghe thấy.
Ngay sau đó, một làn sóng xung kích xen lẫn hai màu đỏ - đen lan tràn ra, quét sạch mọi thứ xung quanh. Cả tòa đỉnh núi triệt để sụp đổ, đất đá vỡ nát trút xuống như mưa to, ngay cả các ngọn núi ở lân cận cũng bị phá hủy.
Vô số người nhìn chòng chọc vào chỗ hai dòng lũ đối đầu kia.
Ai cũng có thể nhìn ra được, từ lúc vừa mới hình thành cho tới khi dần dần lớn mạnh theo từng tiếng long ngâm, dòng lũ huyết hồng đã bắt đầu áp chế hắc quang. Mà bàng bạc hắc quang đã bắt đầu run nhè nhẹ...
- Tê tê!
Lữ Tiêu điên cuồng gầm thét trong lòng:
“Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng, ngươi còn sợ cái gì?! Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn ăn ta đó sao? Ta cho ngươi ăn!!!”
Thấy vậy, huyết mạch Cửu Đầu Mãng trong cơ thể Lữ Tiêu cũng bắt đầu rít lên, dù sao nó làm việc là dựa vào bản năng, lúc này bị áp chế cũng dẫn tới bản tính hung tàn bộc phát, bắt đầu điên cuồng ăn mòn tinh huyết của Lữ Tiêu. Thế là bóng đen Thâm Uyên Cửu Đầu Mãng bên trong hắc quang càng ngày càng rõ ràng.
Hung uy tăng vọt!
- Rống!
Trong cột sáng huyết quang, hư ảnh Huyết Long cũng nhận ra sự phản kháng dữ dội của Cửu Đầu Mãng, thế là trong đôi mắt rồng đỏ tươi cũng hiện lên nét tức giận như uy nghiêm bị mạo phạm.
Rắn vẫn chỉ là rắn mà thôi!
Thế là Huyết Long ngẩng đầu, ngâm dài một tiếng, nổ vang khắp đất trời, hư không vỡ nát.
Thế công của dòng lũ huyết quang liên tục tăng lên tới một mức độ cực kỳ đáng sợ. Thế là con Cửu Đầu Mãng vừa mới thể hiện ra hung uy còn chưa được mấy giây, đã lập tức run lẩy bẩy. Cảm giác áp chế tuyệt đối đến từ huyết mạch khiến cho nó cực kỳ sợ hãi.
Thế là trong chớp mắt ấy, hư ảnh Cửu Đầu Mãng quay đầu bỏ chạy, định trốn vào trong cơ thể Lữ Tiêu.
Oanh!
Chỉ tiếc nó vừa mới quay đầu, dòng lũ Huyết Long đã thừa thế mà lên, trực tiếp nuốt trọn hắc quang bàng bạc chỉ trong nháy mắt.
Cửu Đầu Mãng còn chưa kịp chui vào trong cơ thể Lữ Tiêu đã bị xung kích tan thành hư vô.
Huyết Long xoắn nát Cửu Đầu Mãng, vẫn cứ tiến tới, lao ầm ầm, đụng thẳng vào thân thể Lữ Tiêu.
Dòng lũ xuyên qua thân thể Lữ Tiêu, xông thẳng về phía hư không.
Không gian thiên địa dần dần lắng lại, trở về yên tĩnh.
Huyết quang và hắc mang ngập trời đều biến mất sạch sẽ, tựa như toàn bộ cảnh tượng lúc trước đều là ảo giác.
Ở bên ngoài, dù dòng người tụ tập ở đây đông nghìn nghịt nhìn không thấy cuối, nhưng lúc này lại hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí như bị đóng băng.
Trên đỉnh núi, nguyên khí toàn thân Chu Nguyên thu liễm lại, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. Hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh không nhúc nhích còn lơ lửng trên không kia, thân thể suy yếu ngồi phịch xuống đất. Trận chiến hôm nay gian nan vượt quá tưởng tượng của hắn.
Chu Nguyên vốn không muốn dùng Oán Long Biến, bởi vì như thế sẽ bại lộ việc hắn có được Thánh Long khí vận hộ thể. Mà thân ở một nơi xa lạ thế này, Chu Nguyên luôn cần giữ cho mình một vài con át chủ bài.
Nhưng cuối cùng mục tiêu đó cũng không thể giữ vững được.
“Muốn giải quyết được tên Lữ Tiêu này đúng khó khăn thật!”
- Nhưng cũng may chính là...
- Mọi chuyện đã kết thúc!
Chu Nguyên thở phào một hơi.
Cũng trong khoảng khắc ấy, thân ảnh đang lơ lửng trên không đột nhiên rơi thẳng xuống...
Vô số tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Ầm!
Thân ảnh Lữ Tiêu đâm thẳng vào trong đống đá vụn cách Chu Nguyên không xa, thân thể cứng ngắc tựa như thi thể.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua Lữ Tiêu, thần sắc đạm mạc. Tuy rằng kẻ này phải gánh chịu thương thế vô cùng nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn còn giữ lại được nửa hơi. Thật ra nếu nói tường tận, thì Lữ Tiêu còn phải cảm ơn Chu Nguyên nữa mới đúng. Bởi vì nếu không phải Chu Nguyên dùng Oán Long Biến phá hủy huyết mạch Cửu Đầu Mãng trong cơ thể hắn mà cứ để như vậy, vậy thì về sau Lữ Tiêu sẽ hoàn toàn trở thành loại Xà Ma không có lý trí.
Chu Nguyên không để ý tới Lữ Tiêu, chuyên tâm nghỉ ngơi. Đợi một lát sau, hắn từ từ đứng người lên, xòe bàn tay ra trong sự chứng kiến của bao người.
Trên không trung, lệnh bài tổng các chủ dần dần hạ xuống, rơi vào trong tay Chu Nguyên.
Chu Nguyên nắm chặt lệnh bài trong tay, toàn thân nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
- Yêu Yêu, ta đã bước ra được bước đầu tiên rồi...
Chu Nguyên nắm lệnh bài, sau đó giơ cao tay lên.
Ở bên ngoài, yên lặng kéo dài mấy giây, ngay sau đó, tiếng hoan hô ủng hộ vang lên ầm ầm như sấm, đinh tai nhức óc:
- Chúc mừng tổng các chủ!!!