Trong đại điện, bốn bề yên tĩnh.
Chu Nguyên đi qua từng cây cột đá, chậm rãi tiến lên. Cứ mỗi khi tới một cây cột đá mới, hắn lại dừng lại nhìn chằm chằm, quan sát cẩn thận môn Tiểu Thánh Thuật được cất giấu trên đó.
Dù không thể nào trực tiếp tu luyện, nhưng chỉ cảm nhận một chút khí tức toát ra từ những hạt châu này thôi thì hắn đã có thể cảm nhận được sự khủng bố cùng vẻ đẹp mê say của sức mạnh Pháp Vực.
Ngay trong quá trình quan sát những môn Tiểu Thánh Thuật này, Chu Nguyên đã tự định một cái "mục tiêu nhỏ" cho mình: đạt tới Pháp Vực cảnh!
Nhìn thì có vẻ cũng không xa đâu, chờ tới khi hắn đột phá qua Thần Phủ, bước vào Thiên Dương, lại qua Nguyên Anh, là có thể thẳng tiến tới Pháp Vực!
“Cố gắng lên!”
Chu Nguyên cổ vũ trong lòng một phen, sau đó lại tiếp tục cất bước. Chỉ thấy ở cột đá trước mặt là một chùm sáng, bên trong có cất giấu hắc khí lượn lờ, bao bọc xung quanh một mặt hắc kính. Trên mặt kính có ghi dòng chữ cổ do hắc khí hóa thành:
Chu Nguyên thử cảm ứng một chút, khi biết sơ qua nội dung môn Nguyên thuật này, ánh mắt không khỏi sáng lên. Thì ra môn Tiểu Thánh Thuật này lại có thể chiếu vào địch nhân, sao chép lấy một chút thực lực của kẻ địch.
Kỳ diệu thì kỳ diệu, nhưng đến khi thực sự chiến đấu thì Chu Nguyên cho rằng môn Tiểu Thánh Thuật này chỉ có chút ít tác dụng quấy rối đối thủ. Bởi vì nếu quả như có thể sao chép toàn bộ thực lực của kẻ địch thì đã coi như là vô đich rồi. Mà mạnh như thế thì ngay cả Thánh Nguyên thuật chân chính cũng chưa từng làm được.
Cho nên Chu Nguyên chỉ cảm thán một lúc, liền tiếp tục cất bước.
Chu Nguyên vượt qua từng cây cột đá, từng môn Tiểu Thánh Thuật mà bên ngoài khó có thể gặp đưược rơi vào trong tầm mắt hắn:
...
Chỉ mới đi trăm bước, mà Chu Nguyên phải tốn tới hơn nửa canh giờ. Từng quyển Tiểu Thánh Thuật thần kỳ khiến cho Chu Nguyên say mê không dời nổi bước chân, càng về sau trong lòng càng là ngứa ngáy khó nhịn, thậm chí sinh ra tham vọng muốn lấy tất cả đi.
Nhưng dù vậy, Chu Nguyên vẫn chưa từng đưa ra lựa chọn. Bởi vì tất cả những môn Tiểu Thánh Thuật mà hắn đã xem qua này đều không khiến cho hắn có cảm ứng cộng minh.
Thế là Chu Nguyên dựa theo nội tâm của mình, không chọn lựa lung tung, tiếp tục tiến lên.
Bước chân hắn tuy chậm, nhưng cũng có lúc đi đến điểm cuối.
Thế là, rốt cuộc khi Chu Nguyên đi tới mấy cột đá gần cuối, ánh mắt cũng dần dừng lại.
Ở trước mặt Chu Nguyên là một cây cột đá, phía trên có một chùm sáng màu vàng, trong chùm sáng là một trang giấy vàng.
Chu Nguyên liếm môi một cái. Có thể thấy đây là môn môn Tiểu Thánh Thuật dùng cho luyện thể. Một khi tu thành, lúc thi triển ra có thể nuốt nguyên khí thiên địa vào trong bụng, thân thể phồng to lên trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng, tựa như một vị Cự Thần. Chỉ giơ tay nhấc chân đã đủ để dời sông lấp bể, hủy diệt vạn vật.
Đây là một môn Nguyên thuật chuyên dùng cho chiến đấu, hiệu quả cực cao.
Chu Nguyên chần chờ hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, vừa định xòe bàn tay ra lấy trang giấy vàng.
Thế nhưng trong khoảng khắc khi bàn tay Chu Nguyên đã gần sát trang giấy vàng, bên tai hắn lại đột nhiên vang lên tiếng sấm nhỏ xíu. Chu Nguyên tạm dừng lại, hơi nghi hoặc một chút, quay đầu nhìn về một phương hướng cách đó không xa, chỉ thấy ở nơi đó có một cây cột đá cổ xưa.
Trên mặt Chu Nguyên không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn nhớ rõ ràng, trước đó ở vị trí này không hề có cột đá. Hơn nữa từ lúc vào đại điện hắn đã đếm qua, trong đây có tổng cộng 39 cây cột, nhưng không biết cây cột thứ 40 này lại xuất hiện từ lúc nào?
Chu Nguyên hơi do dự, sau đó bước chân chậm rãi đi tới gần cây cột này.
Chỉ thấy ở trên đỉnh chóp của cột đá có một chùm sáng, bên trong chùm sáng ẩn chứa lôi quang, lôi quang này rất đặc biệt, lại có hai màu trắng đen đan xen, tỏa ra một loại vận vị kỳ lạ.
Lôi quang thoáng hiện, một dòng chữ cổ xưa hiện lên:
Trong thư phòng tràn đầy mùi đàn hương, Si Tinh cùng Mộc Nghê đang quan sát hình ảnh bên trong một chiếc quang kính. Ở bên trong kính đang hiển hiện cảnh Chu Nguyên chọn Tiểu Thánh Thuật.
- Tên tiểu gia hỏa này còn bắt bẻ lắm đây! -Mộc Nghê thấy Chu Nguyên chọn chọn lựa lựa nửa ngày mà chưa quyết định, không khỏi cười nói một câu.
Si Tinh cười tủm tỉm nói:
- Nghê di à, tiềm lực của Chu Nguyên thật rất tốt, nói không chừng tương lai Thiên Uyên Vực ta sẽ lại xuất hiện thêm một vị Pháp Vực nữa đấy!
Lúc không có người ngoài, Si Tinh đổi xưng hô với Mộc Nghê thành thân thiết hơn, hiển nhiên quan hệ giữa hai người rất tốt.
- Coi trọng hắn đến thế cơ à?
Mộc Nghê cười một tiếng, nói:
- Thế mà bây giờ trong Thiên Uyên Động Thiên vẫn còn có người đồn đại rằng hắn là trai lơ của Nguyên lão Si Tinh cơ...
Si Tinh bĩu môi, nói:
- Ngoài lão già Huyền Côn kia đem chuyện này phóng đại ra nhằm chọc tức ta thì còn có thể là ai nữa? Dì không cần thiết để ý, lần này lão già này bị thua thiệt lớn đến vậy, cũng chỉ có thể giở mấy thủ đoạn nhỏ này thôi.
Mộc Nghê sâu xa nói:
- Thật sao? Ta còn tưởng giữa hai người các ngươi thật có quan hệ gì đó cơ!
Si Tinh thản nhiên nói:
- Chúng ta thì có thể có quan hệ gì được? Chẳng lẽ Nghê di lại cảm thấy ta thật sẽ đi có tình ý với một tên Thần Phủ cảnh à?
Vừa nói chuyện, ánh mắt Si Tinh vừa nhìn chằm chằm quang kính. Đến khi nhìn thấy Chu Nguyên đưa tay định chộp vào một cây cột đá thì lông mày không khỏi cau lại, nói:
- Cự Linh Thần Quyết? Cái tên bạo lực này...
Chỉ là, khi sắp sửa lấy được Tiểu Thánh Thuật, Chu Nguyên lại đột nhiên ngừng lại, sau đó chuyển hướng đi về phía một cây cột đá.
- Lại thay đổi lựa chọn?
Si Tinh hơi giật mình, sau đó nhìn về phía cây cột đá mà Chu Nguyên đang đi tới. Đợi đến lúc nàng nhìn thấy lôi quang đen trắng đan xen trong chùm sáng kia thì gương mặt bình thản không nhịn được biến đổi, nói:
- Nghê di, vì sao Âm Dương Lôi Văn Giám cũng được để ở chỗ này?!
- Sao vậy? Có vấn đề gì à? Nó cũng là một quyển Tiểu Thánh Thuật mà! -Mộc Nghê mỉm cười nói.
Si Tinh im lặng. Đúng là Âm Dương Lôi Văn Giám cũng là Tiểu Thánh Thuật. Nhưng khác biệt ở chỗ, những Tiểu Thánh Thuật khác là do cường giả Pháp Vực sáng tạo ra, mà quyển Âm Dương Lôi Văn Giám này lại do sư phụ nàng, Thương Uyên Đại Tôn, đích thân sáng tạo!
Mà kể từ khi sáng tạo ra thuật này, Thương Uyên Đại Tôn vẫn chưa truyền thụ cho ai, dù sao lúc ấy Si Tinh cũng đã bước vào Pháp Vực cảnh, đương nhiên là không cần tới Tiểu Thánh Thuật. Thế là môn Nguyên thuật này được giao cho Mộc Nghê quản lý.
Mà từ trước đến giờ Mộc Nghê chưa từng đưa kỷ vật của sư phụ ra ngoài thế này, nàng vẫn luôn coi chúng như bảo bối cất giữ thật kỹ!
Thế mà lúc này nàng lại để môn Nguyên thuật này ở trong đại điện!
Ánh mắt Si Tinh biến ảo, trong lòng xiết chặt, chỉ sợ Nghê di đang thử thăm dò Chu Nguyên!
“Chẳng lẽ nàng phát hiện thân phận Chu Nguyên rồi?!”
Ở một bên, Mộc Nghê bưng lên chén trà thơm, nhấp nhẹ một ngụm, áng mắt quét nhìn Si Tinh, tựa như cười mà không phải cười, nói:
- Sao vậy? Sao nhìn cháu khẩn trương thế?
Si Tinh cười khan:
- Đâu có, có gì phải khẩn trương đâu?
- Vậy là tốt rồi.
Mộc Nghê lười biếng dựa lưng vào ghế, một tay chống má, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào quang kính, chậm rãi nói:
- Nhìn kìa, tên tiểu gia hỏa này khá là có duyên với lão già kia đấy. Dù sao nếu là người bình thường thì cũng không thể phát hiện sự huyền diệu của Âm Dương Lôi Văn Giám đâu...
Lúc nói tới hai ba chữ "lão già kia", người vốn ôn hòa như tộc trưởng Mộc Nghê lại không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi.
Si Tinh nghe vậy thì chỉ có thể cười khan.
Nàng đã có thể khẳng định, chắc chắn là Nghê di đã đoán được gì đó rồi...