- Âm Dương Lôi Văn Giám...
Chu Nguyên nhìn chăm chú chùm lôi quang trắng đen đan xen bên trong chùm sáng. Lúc này hắn có thể cảm nhận được sự hồi hộp cùng khát vọng truyền tới trừ trong tim. Loại cảm giác chưa từng xảy ra khi hắn xem những môn Tiểu Thánh Thuật khác.
Hiển nhiên, quyển Tiểu Thánh Thuật trước mắt này không hề tầm thường.
Chu Nguyên trầm ngâm một lúc, mặc dù hắn cũng không biết môn Tiểu Thánh Thuật Âm Dương Lôi Văn Giám này là do sư phụ Thương Uyên sáng tạo ra, nhưng vì loại cảm giác đặc thù vừa nãy, hắn cũng không cần do dự quá lâu liền có lựa chọn.
- Phù!
Chu Nguyên thở sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ quả quyết, trực tiếp xòe bàn tay chộp về chùm sáng kia.
Nếu hắn đã có cảm nhận khác thường này, vậy nói rõ môn Tiểu Thánh Thuật này rất có duyên với hắn, thế nên cũng sẽ không cần phải bỏ lỡ!
Bàn tay Chu Nguyên xuyên qua chùm sáng, trực tiếp chạm vào chùm lôi quang đen trắng đan xen kia.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt khi tiếp xúc, trong đầu Chu Nguyên lập tức vang lên tiếng sấm rền ầm ầm. Tâm thần Chu Nguyên chao đảo, lúc tỉnh táo lại đã phát hiện mình đang đứng trong tinh không, mà ở phía trước có một bóng người đứng sừng sững. Thân ảnh đó hơi có vẻ già nua, nhưng hắn chỉ đứng ở nơi đó, lại khiến cho tinh không hơi run rẩy nhè nhẹ.
Một luồng uy áp kinh khủng tỏa ra, cho dù đây chỉ là một hư ảnh, cũng đủ khiến cho Chu Nguyên khó có thể chịu đựng.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm bóng người kia, hơi nhíu mày, bởi vì hắn cảm thấy một chút khí tức quen thuộc đến từ thân ảnh già nua ấy.
Chu Nguyên cẩn thận cảm nhận cảm giác này, một lúc sau, con mắt đột nhiên mở ra:
- Đây là... sư phụ Thương Uyên?!
Con mắt Chu Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ môn Âm Dương Lôi Văn Giám này lại là do sư phụ sáng tạo ra, thảo nào mà ta sẽ có cảm ứng đặc biệt với nó!
Cuối cùng thì Chu Nguyên cũng hiểu ra nguyên nhân mà mình lại có cảm xúc muốn chọn môn Tiểu Thánh Thuật này đến thế. Ngay sau đó là cảm giác vui mừng. Bởi vì như tộc trưởng Mộc Nghê đã nói, phần lớn Tiểu Thánh Thuật ở đây là do cường giả Pháp Vực sáng tạo, nhưng môn Âm Dương Lôi Văn Giám này lại là do cường giả Thánh Giả là sư phụ Thương Uyên sáng tạo ra. Chỉ từ điểm này thôi cũng đủ hiểu sự bất phàm của Âm Dương Lôi Văn Giám so với các môn Tiểu Thánh Thuật khác rồi.
Trong tinh không, hư ảnh Thương Uyên đứng sừng sững. Ông vẫy tay một cái, nguyên khí bàng bạc giữa thiên địa lập tức tụ đến, ngưng tụ vào trong lòng bàn tay, áp súc lại thành một chùm lôi quang.
Nhưng đây chỉ là một đạo lôi quang nguyên khí phổ thông, không có thuộc tính đặc biệt nào cả.
Bàn tay Thương Uyên tiếp tục nắm lại, đạo lôi quang kia tiếp tục thu nhỏ lại, qua mấy chục giây mà chỉ còn lớn bằng đầu ngón tay.
Nhưng quá trình áp súc vẫn còn tiếp tục. Cuối cùng khi lôi quang hóa thành tia mảnh như sợi tóc, thì Chu Nguyên có thể cảm giác được một tia khí chí cương chí dương bắt đầu thành hình, lôi quang cũng mang theo một tia sắc trắng.
Chu Nguyên không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Chiêu này của sư phụ Thương Uyên quả là kinh người, lại có thể khiến cho lôi quang vốn là từ nguyên khí bình thường, không có thuộc tính gì, trở thành một tia lôi điện chí dương.
Lúc này, uy lực của tia Dương Lôi này còn mạnh hơn xa so với chùm lôi quang ban đầu!
Đến đây còn chưa xong, hư ảnh Thương Uyên nhìn chăm chú vào Dương Lôi trong tay, một lát sau, đầu ngón tay lướt qua hư không, theo đó vô số đạo Nguyên văn hình thành. Những Nguyên văn kia như là cơn mưa, rối rít rơi vào xung quanh một tia Dương Lôi kia.
Vố số Nguyên văn kết nối lẫn nhau, hình thành một tòa tiểu kết giới với độ phức tạp đủ để khiến cho Chu Nguyên nhìn mà hoa mắt.
Những tầng kết giới này tối nghĩa mà thâm ảo.
Chu Nguyên có thể cảm giác được, tầng kết giới bên ngoài tia Dương Lôi này có tác dụng đặc thù nào đó, nhưng hắn lại không biết đó là tác dụng gì, bởi vì trình độ Nguyên văn của hắn còn chưa đủ để đạt tới cấp độ đó.
Tuy nhiên, Chu Nguyên lại có thể phát hiện, khi những tòa tiểu kết giới kia dần dần bao phủ, thì tia Dương Lôi kia đang có những biến hóa rất nhỏ.
Cuối cùng, không biết qua thời gian bao lâu, vô số tầng kết giới cũng được hoàn thành, hư ảnh Thương Uyên điểm tay một cái, những tầng kết giới Nguyên văn này lập tức được kết nối, cuối cùng tiếp xúc với tia Dương Lôi kia.
Oanh!
Rõ ràng chỉ là một tia Dương Lôi nhỏ như sợi tóc, nhưng lúc này lại bạo phát ra tiếng sấm vang rền trời.
Đồng thời, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy, sâu trong tia Dương Lôi kia, ngoại trừ khí chí cương chí dương ra thì đã bắt đầu xuất hiện một chút khí âm!
Âm khí tăng cường, chỉ thấy một phần của lôi quang màu trắng bắt đầu chuyển đen, lan tràn ra một nửa lôi quang. Đến tận đây, trắng đen đan xem, Âm Dương cùng sinh.
Hư ảnh Thương Uyên mở tay ra, chỉ thấy tia lôi quang trắng đen kia lập tức bay ra, đón gió mà lên, phồng to hóa thành một con Hắc Bạch Lôi Long dài tới vạn trượng. Lôi Long bay lượn trong tinh không, những nơi đi qua ngay cả hư không cũng bị đánh nát.
Bên trong Lôi Long lại là âm dương cộng sinh, sinh sôi không ngừng, tựa như có thể có vô tận lực lượng.
Thậm chí, tia Âm Dương Lôi này còn có cả linh tính!
Lôi quang trắng đen phản chiếu trong con mắt Chu Nguyên, làm hắn thấy như si như say. Trong lòng Chu Nguyên vô cùng rung động, cử động của hư ảnh Thương Uyên có vẻ đơn giản, nhưng Chu Nguyên biết trong đó ẩn chứa huyền diệu vô biên!
Đây không phải là môn Tiểu Thánh Thuật thông thường, nó là sự kết hợp của Nguyên thuật cùng Nguyên văn!
Thế nhưng trước giờ mọi người đều biết, tuy rằng Nguyên thuật và Nguyên văn đều có thể điều động nguyên khí thiên địa, nhưng đây lại là hai con đường tách biệt hoàn toàn. Một cái là lấy nguyên khí làm căn bản, một cái lại lấy thần hồn làm căn bản.
Rõ ràng cả hai có sự khác biệt về bản chất, nhưng loại Nguyên thuật này của Thương Uyên lại phá vỡ thường thức đó, khiến cho Nguyên thuật cùng Nguyên văn chính thức dung hợp cùng nhau, cuối cùng sáng chế là một tia Âm Dương Lôi có cả linh tính!
Sự sáng tạo ấy có thể xưng là thần tích!
Ầm ầm!
Trong lúc Chu Nguyên còn đang mải sợ hãi thán phục, thì con Âm Dương Lôi Long trên tinh không kia đột nhiên vọt về phía hắn, cuối cùng đâm vào trong cơ thể Chu Nguyên.
Ầm ầm!
Trong đầu Chu Nguyên lập tức vang lên từng tiếng nổ ầm ầm. Nhưng hắn cũng không hề kinh hoảng, mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống. Hắn hiểu rõ, bên trong con Âm Dương Lôi Long này có cất chứa Bản Nguyên Pháp Vực. Nếu như mình không nhanh chóng đem nó luyện hóa thành ấn ký khắc vào trong cơ thể, thì hắn sẽ không cách nào tu luyện thành môn Tiểu Thánh Thuật Âm Dương Lôi Văn Giám này!
Thế là Chu Nguyên tập trung tâm thần, hai mắt dần khép lại.
Trong thư phòng.
Mộc Nghê nhìn thân ảnh Chu Nguyên vẫn đứng trước cột đá để Âm Dương Lôi Văn Giám không nhúc nhích tí nào, đôi môi đỏ hơi cong lên, nói:
- Ồ, không tệ lắm đâu. Nhanh thế mà đã bắt đầu cảm ngộ Bản Nguyên, chuẩn bị khắc ấn ấn ký Nguyên thuật rồi kìa!
Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn về phía Si Tinh, cười nói:
- Cháu biết không, những năm gần đây, trong Mộc tộc ta cũng có xuất hiện mấy đứa coi như là thiên tư trác tuyệt. Ta cũng từng cho bọn chúng có cơ hội được tới tu luyện môn Âm Dương Lôi Văn Giám này, nhưng chẳng hiểu sao đứa nào tới cũng không thể luyện được, ngay cả cửa vào cảm ngộ Bản Nguyên cũng không có. Cháu nói xem thế mà vì sao tên tiểu gia hỏa này lại có thể làm được nhỉ?
Si Tinh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
- Có thể là nhờ vận khí tốt chăng?
Mộc Nghê hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ta lại thấy đây cũng không phải là vì cái vận khí quái quỉ gì, mà là do lão già nào đó đối xử bất công!
- Rõ ràng là chỉ có người tu luyện cái môn Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp nát kia của lão thì mới có thể quan sát được ảo diệu của môn Âm Dương Lôi Văn Giám này, đã vậy mà còn muốn vứt cái môn Tiểu Thánh Thuật này đến chỗ của ta làm gì?
Si Tinh không khỏi lấy tay che trán.
“Xong đời, triệt để bại lộ rồi, vị tình nhân cũ này của sư phụ thật là khó lừa gạt à!”