Thời điểm khi Chu Nguyên đã đứng trong Vạn Thuật Điện đến ngày thứ mười, thì thân ảnh vốn đang đứng như cột đá kia đột nhiên run lên, đôi mắt vốn đóng chặt cũng chậm rãi mở ra.
Trong đôi mắt ấy tràn đầy sự sợ hãi thán phục cùng mừng rỡ.
Trải qua thời gian mười ngày ròng rã, cuối cùng thì Chu Nguyên cũng cảm ngộ thành công Âm Dương Lôi Văn Giám và đem nó khắc thành ấn ký ấn vào trong Thần Phủ. Tuy rằng quá trình có nhiều gian nan, nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm, còn tính là thuận lợi.
Tâm niệm Chu Nguyên chìm vào trong Thần Phủ, chỉ thấy lúc này bên trong Thần Phủ đã có thêm một chiếc ấn ký với hình dáng rất giống Hắc Bạch Lôi Quang. Đạo ấn ký này phức tạp mà thâm ảo, dù rằng đã cảm ngộ suốt mười ngày trời, nhưng Chu Nguyên vẫn chưa thể triệt để hiểu rõ.
Cũng may là vì ấn ký đã thành, về sau hắn chỉ cần lấy nguyên khí cùng thần hồn tôi luyện không ngừng là về sau có thể phát huy ra uy năng của nó.
Đương nhiên, mới ở Thần Phủ cảnh, thậm chí Thiên Dương cảnh là chưa đủ để phát huy ra toàn bộ uy năng của Tiểu Thánh Thuật. Chỉ có Nguyên Anh cảnh, hoặc là Pháp Vực cảnh mới có thể chân chính thể hiện ra sức mạnh của nó.
Nhưng dù vậy, sức mạnh mà Tiểu Thánh Thuật mang lại còn vượt xa hơn so với Thiên Nguyên thuật.
Trong Thần Phủ, vô số tinh thể nguyên khí lấp lóe, trút xuống tinh quang, rơi vào trong chiếc ấn ký đen trắng kia. Mà ấn ký thì cứ tham lam hấp thu, tựa như một cái lỗ đen, nuốt tất cả nguyên khí hùng hồn bàng bạc vào trong.
Không chỉ nguyên khí, lực lượng thần hồn của Chu Nguyên cũng đang tiến nhập Thần Phủ, tràn vào trong ấn ký.
Đây chính là chỗ kỳ lạ của Âm Dương Lôi Văn Giám. Nếu như là những Tiểu Thánh Thuật khác thì chỉ cần nguyên khí nuôi dưỡng là đủ, nhưng nó lại khác, nó cần có lực lượng của cả nguyên khí và thần hồn.
Nguyên khí là Dương, thần hồn là Âm.
Đây chính là một trong những phát hiện trong mười ngày này của Chu Nguyên. Nói cách khác, để ngưng tụ ra ấn ký Nguyên thuật thì cần có nguyên khí cùng thần hồn giao hòa. Bằng không, nếu chỉ có một trong hai loại thì mãi mãi không thể thành công.
Có thể nói môn Tiểu Thánh Thuật này là vì phối hợp với Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp mà hình thành.
- Không hổ là Tiểu Thánh Thuật do sư phụ sáng tạo, lúc nào cũng ưu tiên cho các đệ tử của mình. -Chu Nguyên cảm khái vô cùng, sau đó tâm thần rời khỏi Thần Phủ, khom người thi lễ với cây cột đá trước mặt.
Lúc này, không gian quanh thân Chu Nguyên bắt đầu chấn động. Hắn biết đây là dấu hiệu khi rời khỏi đại điện, nên cũng không kinh ngạc, bảo trì tự nhiên.
Không gian vặn vẹo, bốn phía biến ảo, chỉ một lát sau, Chu Nguyên lại đã xuất hiện ở trong thư phòng thơm mùi đàn hương kia.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện, liền có hai đôi mắt tập trung tới trên người hắn.
Chu Nguyên nhìn thấy hai người, không khỏi nghi hoặc. Bởi vì ánh mắt của Si Tinh có chút bất đắc dĩ, mà của vị Nguyên lão Mộc Nghê kia thì lại chứa nét cười.
- Chu Nguyên, chúc mừng cậu nhận được một quyển Tiểu Thánh Thuật không tệ! -Mộc Nghê cười tủm tỉm, nói.
Chu Nguyên nghe vậy vôi vàng nói:
- Còn phải tạ ơn sự chỉ điểm của Nguyên lão Mộc Nghê.
Mộc Nghê cười nói:
- Cảm ơn ta làm gì? Cậu vẫn là đi cảm ơn vị sư phụ kia của mình đi!
Chu Nguyên nghe vậy giật mình trong lòng, ngoài mặt lại làm ra vẻ thản nhiên, hỏi:
- Sư phụ của vãn bối? Người cũng đâu có ở trong Thiên Uyên Vực đâu?
- Vậy hắn ở đâu? -Mộc Nghê mỉm cười hỏi.
Chu Nguyên nghe vậy cứng họng, cười khan nói:
- Nguyên lão Mộc Nghê chú ý vị sư phụ vô danh kia của vãn bối làm cái gì?
- Nếu như hắn mà còn vô danh, thì cả cái Hỗn Nguyên Thiên này còn có ai có thể hữu danh nữa đây? -Mộc Nghê hừ nhẹ.
Chu Nguyên không còn cách nào, chỉ có thể nhìn về phía Si Tinh cầu cứu. Mà Si Tinh thấy Chu Nguyên nhìn sang thì cũng chỉ cười lúng túng, nói:
- Nghê di biết rồi!
Khóe miệng Chu Nguyên không khỏi giật giật, mới thế mà đã bại lộ rồi à?!
Si Tinh thấy vẻ sụp đổ trên mặt Chu Nguyên , bất đắc dĩ nói:
- Lúc đầu nàng cũng không chắc chắn lắm, nhưng đệ lại dễ dàng tiếp nhận được Âm Dương Lôi Văn Giám như vậy, nàng làm sao có thể không khẳng định đây?
Chu Nguyên lập tức buồn bực, hóa ra Âm Dương Lôi Văn Giám là mồi nhử do Nguyên lão Mộc Nghê thả ra, mục đích là để thăm dò thân phận của hắn!
Lại nhìn lại vị mỹ phụ vẫn cười ôn nhu trước mắt, Chu Nguyên không khỏi cười khổ. Xem ra mấy vị cường giả Pháp Vực này không có ai thật lương thiện.
Tuy nhiên, dù thân phận bị phát hiện, Chu Nguyên cũng không quá kinh hoảng. Bởi vì cứ nhìn vẻ mặt Si Tinh, dù cho có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá lo lắng, hiển nhiên nàng cũng cảm thấy để cho Mộc Nghê biết việc này thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
- Tiểu gia hỏa, bây giờ thì đã có thể nói xem lão già kia đang ở đâu được chưa? -Mộc Nghê bưng lên chén trà thơm, cười khẽ, nói.
Chu Nguyên ngượng ngùng nói:
- Sư phụ vẫn mạnh khỏe, nhưng vì một ít nguyên nhân, nên chưa thể trở về Hỗn Nguyên Thiên.
Nghe vậy, Mộc Nghê hơi hơi buông lỏng nỗi lòng, cuối cùng cũng có tin tức tốt về Thương Uyên.
- Ta biết hắn có việc lớn cần làm, chúng ta không chen tay vào được. -Mộc Nghê không khỏi thở dài. Nàng hiểu, có thể khiến cho người mạnh như Thương Uyên mà cũng không dám về Hỗn Nguyên Thiên thì cũng chỉ có thể là ván cờ giữa tầng cấp kia mà thôi. Mà ngày nào nàng còn chưa bước vào Thánh Giả cảnh, thì ngày đó nàng liền chưa có tư cách nhúng tay vào ván cờ này.
Chu Nguyên gật gật đầu, nói:
- Thưa Nguyên lão Mộc Nghê...
- Nếu cậu đã là đệ tử của Thương Uyên, thì hãy giống như Si Tinh, gọi ta là Nghê di đi. -Mộc Nghê ôn hòa nói.
Chu Nguyên nhìn Si Tinh một chút, thấy nàng gật đầu, liền không cãi lại, nói:
- Nghê di.
Trong lòng cũng đang thầm nhủ: “Xem ra đúng là trưởng lão Mộc Nghê có quan hệ không tầm thường với sư phụ, chẳng lẽ đúng là sư nương à?”
- Nghê di, thân phận của ta không tiện bại lộ ra ngoài, nếu không sẽ gây ra phiền phức cực lớn. -Chu Nguyên nói.
Mộc Nghê gật nhẹ đầu, cho thấy đã hiểu.
- Mặc khác, nếu Nghê di đã nghi ngờ thân phận của ta, vậy liệu ba vị Nguyên lão khác cũng có thể đã phát hiện được gì không? -Chu Nguyên không nhịn được hỏi.
Mộc Nghê cười khẽ một tiếng, nói:
- Bọn hắn sẽ không biết. Sở dĩ ta có lòng nghi ngờ, là bởi vì năm xưa ta cũng đã từng được quan sát Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp, thế nên khá là quen thuộc môn công pháp này. Hơn nữa Si Tinh đối xử coi trọng với cậu như vậy, cho nên mới khiến cho ta phát hiện, thăm dò một chút.
- Mà kết quả thăm dò thì...tốt đẹp ngoài mong đợi. -Nói tới đây, Mộc Nghê không khỏi cười ra tiếng.
Trên mặt Chu Nguyên xấu hổ tới mức đỏ hồng. Nhớ lại lúc trước mình không chút do dự cắn câu, chắc là trông có vẻ đần độn lắm đây.
Thần sắc Mộc Nghê trở nên ôn nhu, quan sát Chu Nguyên một chút, sau đó lấy ra một vòng dây chuyền đá màu xanh, trong mỗi viên đá của dây chuyền có ẩn chứa sinh cơ mênh mông vô tận.
- Ta quan sát thì thấy cậu có tu luyện Nguyên thuật liên quan tới sinh cơ. Vừa vặn ta cũng có chút am hiểu về phương diện này. Đây là Sinh Sinh Ngọc Tủy do ta luyện chế ra, trong mỗi hạt ẩn chứa vô tận sinh cơ. Về sau lúc cậu tu luyện môn Nguyên thuật kia thì cũng không cần phải tìm kiếm tinh hoa cổ mộc nữa.
- Đây, coi như là một món quà gặp mặt nho nhỏ cho vãn bối.
Chu Nguyên nhìn vòng dây chuyền đá màu xanh kia, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Môn Nguyên thuật mà Mộc Nghê nói tới chính là Thái Ất Thanh Mộc Ngấn. Mặc dù thuật này không thể tăng lên sức chiến đấu của hắn, như lại đem lại cho thân thể hắn năng lực tự chữa trị cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu như không phải dựa vào bản thân có môn Nguyên thuật này, thì Chu Nguyên đã không thể chiến đấu hung hãn như vậy.
Chỉ tiếc môn Nguyên thuật này đòi hỏi phải có tinh hoa cổ mộc phụ trợ thì mới có thể tu luyện, để mà thu thập khá là phiền phức. Bây giờ có Sinh Sinh Ngọc Tủy rồi, trong thời gian tới đây việc tu luyện của Chu Nguyên sẽ bớt đi rất nhiều khó khăn.
Cho nên, hắn không từ chối được!
- Nghê di, sư phụ thật có phúc khi có được hồng nhan tri kỷ như người! -Chu Nguyên rất cung kính tiếp nhận Sinh Sinh Ngọc Tủy, đeo nó lên cổ, sau đó nghiêm túc nói.
Mộc Nghê nghe vậy không khỏi che miệng, hai mắt cong cong, tràn đầy ý cười, hiển nhiên là cực kỳ ưa thích câu nói nịnh này của Chu Nguyên.
Si Tinh đứng ở một bên không khỏi lườm Chu Nguyên một cái, giờ mới biết gia hỏa này biết nịnh hót như vậy đấy!
Ông!
Lúc này, chợt có một chùm sáng bay tới, chui vào trong đầu Si Tinh.
Si Tinh hơi nhắm mắt lại cảm ứng, lúc mở ra hai mắt đã tràn đầy sự sắc bén.
- Sao vậy? -Mộc Nghê thấy thế hỏi.
Si Tinh bĩu môi một cái, nói:
- Tin tức do Trưởng Lão đoàn truyền tới, báo cáo rằng Tam Sơn minh ở phía bắc có lại hành động dị thường, cũng không biết muốn làm gì.
Mộc Nghê hơi nhíu lại lông mày, nói:
- Những năm gần đây, Tam Sơn minh càng ngày càng cứng đầu, nếu là Thương Uyên còn ở, bọn hắn cũng không dám nhảy nhót như thế.
Si Tinh nói:
- Bọn hắn sẽ không thể gây ra chuyện gì, ta sẽ mau chóng xử lý.
Nói tới đây, nàng đứng dậy, nhìn Chu Nguyên, nói:
- Nếu đệ đã nhận được Âm Dương Lôi Văn Giám thì hãy cố gắng rèn luyện cho tốt, các mặt khác cũng không được lơ là. Bây giờ Cửu Vực đã đang bàn bạc chuyện Đại hội Cửu Vực rồi, chắc hẳn thời gian cũng không còn lâu nữa đâu.
- Những đối thủ mà đệ sẽ gặp trên Đại hội Cửu Vực mạnh hơn nhiều so với Lữ Tiêu, tuyệt đối không được chủ quan.
Chu Nguyên gật đầu, thần sắc trịnh trọng. Trong khoảng thời gian tới đây, hắn cần bế quan cẩn thận một lần.
Bất kể là Sơn Linh văn, Lâm Linh văn còn chưa luyện thành, cũng như là việc Thần Phủ cùng Âm Dương Lôi Văn Giám còn cần rèn luyện, thì hắn cũng cần dành thời gian yên tĩnh cảm ngộ cùng tôi luyện...