Sau khi câu trả lời của Chu Nguyên được đưa ra, tin tức Thiên Uyên Vực tiếp nhận chiến thư của Tam Sơn Minh cũng nhanh chóng được mọi người truyền ra khắp Hỗn Nguyên Thiên.
Thế lực khắp nơi đều đã sớm phái thám tử ra, tập trung về chỗ giao nhau giữa Thiên Uyên Vực cùng Tam Sơn Minh.
Mặc dù trận chiến này chỉ là giữa hai Thần Phủ cảnh, nhưng tất cả mọi người cũng đều biết đây chính là lần giao phong chính diện thứ nhất giữa một thế lực đỉnh tiêm mới phất lên là Tam Sơn Minh cùng với thế lực có uy tín lâu năm nhưng đã từ từ xuống dốc trong Cửu Vực, mà kết quả của trận chiến này chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn cùng sâu xa.
Cho nên hôm nay, không biết bao nhiêu thế lực trong Hỗn Nguyên Thiên đều đưa mắt tập trung đến đây.
...
Huyền Cơ Vực.
Ở trên đài Quan Tinh Lâu kia, đôi mắt đẹp của Cửu Cung dừng lại ở chỗ tin tức vừa được đưa tới trong tay mình, sau một lúc lâu bỏ xuống, nói:
- Tam Sơn Minh này thật sự là biết lựa chọn đúng thời điểm.
- Sư tỷ cảm thấy ai sẽ là người chiến thắng vậy?
Ở bên cạnh Cửu Cung, cô gái có dung nhan thanh thuần kia tò mò hỏi.
- Nếu như là dựa theo bài danh thì đương nhiên Trần Huyền Đông sẽ là người chiến thắng.
Cửu Cung không nhịn được cười, nói:
- Dù sao đây chính là thứ tự do chính tay ta sắp xếp mà, nếu như xuất hiện biến cố thì chính là cho thấy ánh mắt cùng tin tức của ta cũng chưa tốt.
Nói đến đây, nàng hơi dừng một chút, lại bổ sung:
- Nhưng là bài danh cũng không thể đại biểu cho thực lực chính thức, bằng không thì về sau nếu như có ân oán, vậy thì chỉ cần bày ra bài danh, người xếp hạng thấp hơn sẽ phải trực tiếp cúi đầu nhận thua rồi, thế thì làm gì còn tranh đấu nữa ...
- Lúc trước, ta xếp Chu Nguyên này đến vị trí số14, thực sự không phải là bởi vì thực lực của hắn không đủ, mà là bởi vì ta lấy Lữ Tiêu làm chuẩn mực cân nhắc, chuyện này chỉ có thể nói rõ là thực lực của Lữ Tiêu không được, mà không phải Chu Nguyên này kém cỏi.
Hai bàn tay nhỏ bé của Cửu Cung nhẹ nhàng vuốt ve hai miếng ngọc giản, bên trong mỗi miếng ngọc giản có tất cả tin tức của Chu Nguyên cùng Trần Huyền Đông, nàng xem một lúc rồi nói khẽ:
- Chỉ có điều mặc dù nói thì nói như thế, nhưng dựa theo thực lực mà hai bên đã hiển lộ ra thì thực lực của Chu Nguyên vẫn kém hơn một bậc. Nếu như trong khoảng thời gian này thực lực của hắn cũng không thể tăng trưởng đến mức làm cho người rung động thì lúc này đây, hắn chỉ sợ phải thua không thể nghi ngờ.
- Sư tỷ coi trọng Trần Huyền Đông như vậy hay sao?
Cửu Cung tiện tay ném hai miếng ngọc giản lên trên bàn, hờ hững nói:
- Không phải coi trọng hắn, mà là ta đang phán đoán dựa theo tin tức có được.
Nàng lắc đầu, cảm thán.
- Nếu như lần này Chu Nguyên thật sự thua, vậy thì chỉ sợ Thiên Uyên Vực sẽ mất hết thể diện rồi. Thật sự là khiến cho người ta phải cảm thán, nếu như Thương Uyên Đại Tôn còn ở đó thì làm sao còn có người nào dám đi vuốt râu hùm?
Sau khi cảm thán một câu, Cửu Cung lại không hề nghĩ nhiều nữa. Trước mắt, thời gian Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực diễn ra đã được định ở ba tháng sau, đây mới là chuyện cần nàng phải chính thức chú ý.
Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực kia chính là chỗ để cho những thiên kiêu đỉnh tiêm ở khắp nơi hiển lộ thực lực, mà trước mắt bất luận là Trần Huyền Đông hay là Chu Nguyên đều chẳng qua là mới có tư cách tham gia vào mà thôi.
...
Võ Thần Vực.
Ở bên trên một đình viện trên mây, Võ Dao ngồi xếp bằng ở trước bàn đá, thân thể mềm mại, thon dài, tươi đẹp nhưng ẩn dưới bộ quần áo màu hồng làm cho nàng tràn đầy khí tức lăng lệ, ác liệt.
Mà lúc này, đôi mắt phượng hẹp dài kia của nàng chính đang nhìn xem ngọc giản ở trong tay, trên mặt nở một nụ cười đầy thâm ý.
- Hiện tại, lá gan của Tam Sơn Minh này thậm chí càng lúc càng lớn rồi, đây là muốn hung hăng giẫm lên thể diện của Thiên Uyên Vực đấy.
Ở phía đối diện với Võ Dao có một nam tử cười nhạt nói.
Nam tử một thân áo bào trắng, khí thế bất phàm, hắn tên là Lam Đình, trong hàng đệ tử tại Võ Thần Vực, thân phận của hắn cũng khá gần với Võ Dao, mà nói về thực lực thì hắn cũng đồng dạng là có tư cách tranh đoạt Top 10 trên Thần Phủ Bảng, chỉ có điều vì ứng đối Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực, cao tầng của Võ Thần Vực lại chưa từng để cho hắn lên bảng, mà hắn cùng với Võ Dao, một sáng một tối, hợp thành lực lượng cao cấp nhất trong hàng ngũ Thần Phủ Cảnh của Võ Thần Vực.
Lam Đình nhìn qua nữ tử mặc quần áo đỏ ở trước mắt, dung nhan, khí chất lăng lệ, ác liệt giống như là nữ vương của đối phương làm cho hắn bị mê muội, hấp dẫn đến mức không có cách nào để hình dung chỉ có điều hắn che dấu rất tốt, không dám biểu lộ ra ở trước mặt nàng.
- Võ Dao sư muội nói xem gtrong hai người bọn hắn, ai sẽ thắng?
Lam Đình cười hỏi.
Võ Dao thả ngọc giản trong tay xuống, trên gương mặt tuyệt mỹ không có gì thay đổi, chỉ là bình thản nói:
- Thiên Uyên Vực sẽ thắng.
Lam Đình ngẩn người, đáp án này hiển nhiên là có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Chỉ có điều Võ Dao cũng không có ý giải thích, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào ngọc giản trên tay, bởi vì trong khoảng thời gian này có được rất nhiều tin tức đã làm cho nàng xác định Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực thực sự chính là thiếu niên kia ...
Chính là thiên kiêu cuả Thương Huyền Thiên, điện hạ của Đại Chu Vương Triều, Chu Nguyên!
Đầu ngón tay của Võ Dao nhẹ nhàng gõ gõ ở bên trên ngọc giản, người này ... vậy mà thật sự đã đi đến Hỗn Nguyên Thiên rồi!
Hơn nữa, tính từ lúc gặp lại ở Đại Võ Vương Triều thì cũng mới chỉ qua một năm mà hắn đã trở thành lãnh tụ bên trong hàng ngũ Thần Phủ Cảnh của Thiên Uyên Vực, tốc độ tiến bộ này ... đúng thật không hổ là người có Thánh Long khí vận!
Nàng rất rõ ràng sự lợi hại của Chu Nguyên, năm đó số mệnh của hắn đều bị đoạt hết lại còn bị vị phụ vương kia của nàng hạ Oán Long Độc, cơ hồ là đã trở thành phế nhân, nhưng cuối cùng hắn vẫn có thể từng bước một bò lên, hoàn thành kỳ tích gần như không có khả năng xảy ra, không chỉ đánh bại Võ Hoàng thậm chí còn có thể lật tung cả Đại Võ Vương Triều, hết thảy mọi chuyện đều đủ để nói rõ hắn không đơn giản, cho nên Võ Dao có thể không tin, một cái chính là Trần Huyền Đông là có thể ngăn trở được cước bộ của hắn.
- Chu Nguyên, ngươi đến đây là vì muốn đoạt lại Thánh Long hay sao?
Võ Dao nói nhỏ trong nội tâm, nhưng mà ở chỗ sâu trong đôi mắt phượng kia của nàng lại là có thêm một loại thần sắc điên cuồng gần như bệnh trạng bắt đầu âm thầm khởi động.
- Vậy thì tới đi!
- Nhìn xem là ngươi ăn hết ta! Hay là ta ăn hết ngươi!
...
Tử Tiêu Vực.
Trong một khuê phòng tràn đầy mùi hương dịu nhẹ.
Tô Ấu Vi ngồi ở trên giường. Lúc này, bàn tay nhỏ bé của nàng đang che cái miệng nhỏ nhắn, hai con ngươi hơi ẩm ướt nhìn qua ngọc giản đang phát sáng trên lòng bàn tay còn lại, ánh sáng phát ra kia tạo thành một quang ảnh hư ảo.
Quang ảnh là thân hình của một nam tử, diện mạo kia không phải Chu Nguyên thì lại có thể là ai?
- Điện hạ, vậy mà thật sự là người ...
Tô Ấu Vi che cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi ngập nước làm cho người ta có cảm giác thương tiếc, nếu để cho những đệ tử khác của Tử Tiêu Vực nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sợ là bọn họ sẽ phải trực tiếp lật trời.
Chỉ có điều Tô Ấu Vi lại không quan tâm đến những chuyện này. Trong khoảng thời gian này, sau khi nghe ngóng cẩn thận, nàng cuối cùng là đã nhận được tin tức về vị Tổng Các chủ Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực kia, hình ảnh trước mắt này, dung mạo quen thuộc kia, nàng chỉ nhìn qua là đã xác định ...
Mặc dù đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp lại, mặc dù hình ảnh ở trước mắt so với người trong trí nhớ năm đó thì đã lộ ra sự thành thục, nhưng ký ức khắc sâu chôn tại ở chỗ sâu trong trí nhớ của Tô Ấu Vi lại cứ như vậy hiện ra.
Cho nên giờ này khắc này, mặc dù là tính cách có cứng cỏi thì Tô Ấu Vi đều có loại xúc động không nhịn được muốn khóc lên.
Ngón tay nhỏ nhắn của Tô Ấu Vi run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào hình ảnh gần trong gang tấc kia, trong nội tâm chỉ có một ý niệm là muốn chạy ngay đến chỗ người kia. Đột nhiên nàng nhảy xuống khỏi giường, bàn chân trần nhỏ nhắn, trắng như ngọc chạy ra khỏi vài bước:
- Ta muốn đi Thiên Uyên Vực!
Chỉ có điều khi tay của nàng vừa muốn đẩy cửa thì lại ngừng lại, cái miệng nhỏ nhắn có chút ủy khuất mấp máy.
Hiện nay Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực đã sắp sửa tới gần, nàng sợ là cao tầng của Tử Tiêu Vực sẽ không để cho nàng rời đi.
Chỉ có điều sự ủy khuất chung quy lại là không có tiếp tục quá lâu là bị sự vui sướng khi gặp lại người thương cuốn đi, Tô Ấu Vi khẽ nhún chân, nhẹ nhàng xoay một vòng tròn, bộ váy giương nhẹ, đôi chân dài trắng nõn, mảnh khảnh kia làm cho mắt người hoa lên.
Không vội, dù sao điện hạ cũng đã đến Hỗn Nguyên Thiên.
Hì hì.
Trong phòng, có tiếng cười nhẹ của cô gái đang yêu không đè nén được, nàng ngả người trên nệm giường mềm mại, cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên, sau đó chậm rãi nhắm một đôi mắt trong veo như nước cất kia lại.
Dáng vẻ của nàng lúc này có thể nói là sắc nước hương trời.
- Điện hạ ...
- Có thể gặp lại người ... Thật tốt.
...
Mà ở trong sự chú ý của thế lực khắp nơi, một tháng thời gian lặng yên trôi qua.