Ở chỗ giao nhau giữa Thiên Uyên Vực cùng Tam Sơn Minh, có một cái khe hở cực lớn cắt ngang qua sơn mạch, hình thành một cái vực sâu không thấy đáy sâu, phân chia Thiên Uyên Vực cùng Tam Sơn Minh.
Cái vực sâu nhìn không thấy cuối cùng, cũng nhìn không thấy đáy này tên là Vô Biên Giản.
Nghe nói ở thời kỳ Thượng Cổ, khu vực này từng là chỗ Thánh giả giao chiến, mà Vô Biên Giản này được tạo thành là do một đòn của Thánh giả, nếu như đây là sự thật thì cũng có thể từ đó thoáng nhìn trộm uy thế của Thánh giả, chỉ là một đòn nhưng đã có được sức mạnh to lớn đến thay trời đổi đất.
Nơi này đúng là chỗ giao nhau giữa Thiên Uyên Vực và Tam Sơn Minh, bình thường thì cũng không có nhiều người chuyên môn tới chỗ này, nhưng mà trong một tháng gần đây, nơi này lại trở thành chỗ tập trung của thám tử đến từ vô số thế lực ở trong Thiên Uyên Vực cùng với Địa Vực xung quanh, hai bên vực sâu, ở bên trong đầy khắp núi đồi đều là vô số bóng người, rồng rắn lẫn lộn, vô cùng phức tạp.
Bởi vậy có thể thấy được một trận chiến giữa Chu Nguyên cùng Trần Huyền Đông này đến tột cùng là được quan tâm đến mức nào.
Chỉ có điều ngẫm lại thì chuyện này cũng bình thường, bởi vì tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nhìn bên ngoài thì trận chiến đấu này chỉ là giao phong giữa hai thiên kiêu Thần Phủ Cảnh trẻ tuổi mà thôi, nhưng trên thực tế lại là một lần giao phong giữa thế lực đỉnh tiêm mới xuất hiện cùng một thế lực có uy tín lâu năm trong Cửu Vực. Lực ảnh hưởng của trận chiến này là vô cùng to lớn, chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhận ra.
Mà ở hai bên Vô Biên Giản có hai đội ngũ với số lượng người không ít, mỗi người đều tản ra chấn động nguyên khí cường đại, có thể nói là binh hùng tướng mạnh, bất luận là về đội hình hay là số lượng đều vượt hơn xa những thế lực chỉ đến đây vây xem kia.
Hai đội ngũ này tự nhiên chính là người của Thiên Uyên Vực cùng Tam Sơn Minh.
Hai bên đồng ý để địa điểm chiến đấu thiết lập ở chỗ này, tự nhiên cũng sớm phái người càn quét cùng cảnh giới, miễn cho đối phương bố trí thủ đoạn âm u gì đó, đồng thời cũng là phòng bị những thế lực khắp nơi kia thừa cơ quấy rối.
Mặc dù ở giữa hai đội ngũ này còn có Vô Biên Giản bao la nhưng dựa vào thực lực cường hoành, người của hai bên vẫn như trước là có thể đối mặt, mà trong ánh mắt của người hai bên khi nhìn nhau cũng đầy hàn ý cùng sát khí, nếu như lúc này cho bọn chúng đứng cạnh nhau thì chỉ sợ hai bên sớm đã chính thức chém giết.
Dù sao đối với người của Thiên Uyên Vực thì hành động của Tam Sơn Minh này quả thực là không biết tốt xấu, lại dám chủ động khiêu khích.
Tam Sơn Minh thì là dã tâm bừng bừng, cũng không phục thế lực đã từng là lão đại ca của mình. Sau bao nhiêu năm giấu tài, tung hoành ngang dọc, liên minh khắp nơi, hôm nay thực lực của bọn họ đã một ngày mạnh hơn một ngày, hình thành sự đối lập rõ nét với Thiên Uyên Vực đang từ từ gầy yếu, hơn nữa Chưởng Khống Giả của Thiên Uyên Vực là Thương Uyên Đại Tôn nhiều năm không biết tung tích. Khi mà không có Thánh giả trấn áp, Tam Sơn Minh tự nhiên sẽ không nguyện ý lại cúi đầu xưng thần, bày đồ cúng thần phục với Thiên Uyên Vực nữa.
Dù sao, vị trí của siêu nhiên của Cửu Vực là thứ mà bất luận thế lực gì trong Hỗn Nguyên Thiên đều cực kỳ hướng tới, đặc biệt là những thế lực đỉnh tiêm có thực lực gần với Cửu Vực này.
Đội ngũ của hai bên nhìn chằm chằm vào nhau còn người xung quanh thì là nhìn lên sắc trời, bởi vì ngày hôm nay chính là ngày cuối trong thời hạn một tháng.
Mà khi vầng mặt trời ở trên không trung đi đến điểm cao nhất thì hư không bên phía Tam Sơn Minh bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó ba luồng uy áp mênh mông, bàng bạc bao phủ xuống, làm cho sắc mặt của tất cả mọi người ở nơi đây đều không nhịn được mà khẽ biến đổi.
Bọn họ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy được trên không trung có ba bóng người đang đứng lơ lửng, khó có thể cảm ứng được chút chấn động nguyên khí nào ở quanh người bọn họ, tựa như ba người này chỉ là người bình thường, nhưng người ở chỗ này cũng biết đó chỉ là bởi vì bản thân ba người này đã hoàn mỹ sáp nhập vào với thiên địa. Đối với ba người này, bản thân là thiên địa, thiên địa là bản thân.
Toàn bộ nguyên khí trong thiên địa đều sẽ bị bọn họ khống chế, thậm chí kể cả nguyên khí trong thân thể của những người ở đây.
Bởi vì đó là ba vị cường giả Pháp Vực Cảnh, sau khi ba người bọn họ hiện thân thì khu vực cũng đã ở vào bên trong Pháp Vực của bọn họ, không người nào có thể trốn.
Đây chính là sự khủng bố cùng cường đại của Pháp Vực.
Vô số người đều tỏ ra kính sợ, mặc dù là đội ngũ có rất nhiều cường giả bên phía Thiên Uyên Vực cũng tỏ ra kiêng kị.
Ba người này tự nhiên chính là ba vị cường giả Pháp Vực Cảnh của Tam Sơn Minh.
Ba người hai nam một nữ.
Tam Sơn Minh có ba ngọn núi chính, lần lượt là Quy Nguyên Sơn, Nguyệt Cung Sơn, Huyền Quy Sơn.
Mỗi ngọn núi chính đều có một Sơn chủ, ba người đồng thời chấp chưởng Tam Sơn Minh.
Lão giả ở trung tâm tiên phong đạo cốt, tóc trắng, râu bạc trắng, đúng là Sơn chủ của Quy Nguyên Sơn.
Nữ tử xinh đẹp ở phía bên phải nhìn về qua rất trẻ tuổi, khí tức xuất trần, là Sơn chủ của Nguyệt Cung Sơn.
Lão giả ở bên trái có thân hình hơi còng xuống là Sơn chủ của Huyền Quy Sơn.
Ở trong Hỗn Nguyên Thiên này, ba người cũng được cho dù là Siêu cấp cường giả cấp bậc đỉnh tiêm, uy danh hiển hách.
Sau khi ba vị Sơn chủ của Tam Sơn Minh hiện thân, bọn họ vung tay áo lên, hư không ở sau lưng lập tức bị xé nứt, một bóng người chậm rãi đi ra từ trong đó. Người này mặc một bộ quần áo đen, cầm trong tay Hắc Lân trường thương, thân hình cao ngất như tùng, hai mắt sáng ngời, nhìn qua tựa như là một vị Bá Vương.
Khi nam tử mặc áo đen này xuất hiện, trong thiên địa lập tức có một ít âm thanh bạo động truyền ra.
Bởi vì nam tử mặc áo đen này là một trong những nhân vật chính của hôm nay, thiên kiêu của Tam Sơn Minh, Trần Huyền Đông!
- Khí thế quả thật là đáng sợ! Không hổ là Thiên kiêu xếp thứ chín trên Thần Phủ Bảng!
Có không ít người cảm thán, khí thế của Trần Huyền Đông này đích thật là để cho người ta khắc sâu ấn tượng, xem như là một trang tuấn kiệt.
Mà sau khi ba vị Sơn chủ của Tam Sơn Minh cùng với Trần Huyền Đông xuất hiện, hư không bên phía Thiên Uyên Vực cũng bắt đầu chập trùng, sau một khắc, năm bóng người đột nhiên xuất hiện.
Sau khi năm bóng người này xuất hiện, uy áp khủng bố đến từ ba vị Sơn chủ của Tam Sơn Minh lập tức giống như là nhận áp chế, liên tiếp lùi bước, cuối cùng lui về một bên khác của Vô Biên Giản.
Thấy thế, ba vị Sơn chủ của Tam Sơn Minh kia cũng không khỏi nhíu mày lại, bọn họ đưa mắt nhìn qua năm bóng người vừa mới xuất hiện ở bên phía Thiên Uyên Vực.
- Không nghĩ tới cả năm vị nguyên lão của Thiên Uyên Vực đều tới, thật đúng là cho Tam Sơn Minh ta mặt mũi.
Sơn chủ của Quy Nguyên Sơn vừa cười vừa nói.
Năm người vừa hiện thân bên phía Thiên Uyên Vực tự nhiên chính là Hi Tinh, Huyền Côn tông chủ cùng mấy vị nguyên lão khác của Thiên Uyên Vực. Lúc này, bọn họ đều dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn chằm chằm vào ba vị Sơn chủ của Tam Sơn Minh, Hi Tinh cười lạnh, nói:
- Tam Sơn Minh làm càn như thế, cũng không sợ ngày sau đưa tới phiền toái cùng tai nạn gì hay sao?
Sơn chủ của Quy Nguyên Sơn cười ha hả nói:
- Chỉ là một lần luận bàn giữa hai tiểu bối mà thôi, Hi Tinh nguyên lão cần gì phải khuyếch đại như thế? Ta nghĩ cho dù là Thương Uyên Đại Tôn ở đây thì ông ấy cũng sẽ không phản đối.
- Ha ha. Đương nhiên, chúng ta xưa nay đều kính nể Thương Uyên Đại Tôn, nếu như năm vị nguyên lão có thể mời Đại Tôn ra thì hôm nay, ba người chúng ta sẽ lập tức cúi đầu, chịu nhận lỗi.
Nghe Sơn chủ của Quy Nguyên Sơn nói vậy, hai mắt của Hi Tinh không khỏi híp lại, thật sự là tất cả mọi người đều đang cố ý thăm dò tin tức của sư phụ.
Tam Sơn Minh này dám khiêu khích Thiên Uyên Vực, ở sau lưng, chưa hẳn đã không có người điều khiển, dù sao từ chỗ Chu Nguyên, nàng biết được sư phụ không trở về Hỗn Nguyên Thiên cũng là bởi vì ở bên trong Hỗn Nguyên Thiên có đại năng nhằm vào ông.
Mà ở trong Hỗn Nguyên Thiên này, tồn tại có thể làm cho sư phụ đều kiêng kị như vậy, chỉ sợ một tay là có thể đếm hết, không có loại tồn tại này âm thầm ủng hộ, Tam Sơn Minh chưa hẳn thật sự có lá gan đến khiêu khích Thiên Uyên Vực.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hi Tinh không khỏi thu liễm, nàng thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, về sau mấy vị sẽ có cơ hội.
Sơn chủ của Quy Nguyên Sơn lắc đầu, thở dài giống như là có chút tiếc hận rồi nói:
- Nếu là như thế, vậy thì hôm nay Tam Sơn Minh ta cũng cũng chỉ phải chiếm tiện nghi một lần rồi.
Dứt lời, ông đưa mắt nhìn sang rồi khẽ gật đầu ra hiệu đối với Trần Huyền Đông.
Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Huyền Đông trước tiên là ôm quyền hành lễ với ba vị Sơn chủ, sau đó thân hình của hắn khẽ động, nhanh chóng bay lên trên Vô Biên Giản, đưa mắt nhìn về phía Thiên Uyên Vực, tiếng quát tràn đầy khí phách như sấm nổ vang trời:
- Trần Huyền Đông của Tam Sơn Minh ở đây, Chu Nguyên ở đâu?!
Tiếng quát vang vọng, tràn ngập ý khiêu khích.
Khi tiếng quát của Trần Huyền Đông vẫn còn đang quanh quẩn trong trời đất, hư không phía sau Hi Tinh cũng chậm rãi chấn động, một cái khe hở xuất hiện, ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, một thanh niên có thân hình thon dài chậm rãi bước ra.
Người này đúng là Chu Nguyên!
Chỉ có điều, sau khi nhìn qua Chu Nguyên lúc này, trong lòng của những cường giả thân với Thiên Uyên Vực kia lại hơi hơi trầm xuống, bởi vì bọn họ phát hiện, lúc này Chu Nguyên vẫn như cũ là Thần Phủ Cảnh hậu kỳ đả thông bảy tầng Thần Phủ.
Chu Nguyên cũng không để ý gì tới những ánh mắt thất vọng kia, hắn chỉ thản nhiên nhìn qua Trần Huyền Đông ở xa xa, giọng nói bình tĩnh chậm rãi vang vọng khắp trong thiên địa này.
- Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực ...