Chu Nguyên đứng lơ lửng giữa không trung. Lấy hắn làm trung tâm, trong trời đất ẩn ẩn có vòng xoáy nguyên khí cực lớn bắt đầu thành hình, hai ngón của hắn cũng hơi cong vào, đầu ngón tay có Lôi Quang gồm hai màu trắng đen đan xen như ẩn như hiện, hắn lạnh nhạt nhìn về phía Trần Huyền Đông đang toàn thân cứng ngắc, trong mắt giống như là có sát ý lạnh như băng xẹt qua.
Mà ở dưới cái nhìn đầy sát ý này của Chu Nguyên, Trần Huyền Đông lúc trước còn chuẩn bị thi triển thủ đoạn cuối cùng, vậy mà lúc này ngay cả động cũng không dám động.
Trong lòng của hắn đang điên cuồng gào thét:
- Chết tiệt! Dĩ nhiên là Tiểu Thánh Thuật!
- Hắn vậy mà đã tu luyện thành công một môn Tiểu Thánh Thuật.
Át chủ bài cuối cùng của Trần Huyền Đông là một môn Tiểu Thánh Thuật không trọn vẹn, nhưng dù vậy hắn cũng coi đó là sát chiêu ẩn dấu. Nhưng hôm nay, át chủ bài mà Chu Nguyên chuẩn bị lại là một môn Tiểu Thánh Thuật hàng thật giá thật!
Thế này thì còn đánh làm gì?
Hơn nữa từ trong ánh mắt của Chu Nguyên, Trần Huyền Đông biết rõ, nếu như hắn thật sự còn ra tay, chỉ sợ người trước thật sự sẽ không chút do dự thi triển môn Tiểu Thánh Thuật kia, trực tiếp gạt bỏ hắn.
Vì vậy, ở trong tình huống đầy nguy hiểm này, Trần Huyền Đông giữ vững lý trí.
Hắn chậm rãi tán đi chấn động nguyên khí quanh người, có chút gian nan, khàn giọng nói:
- Ta nhận thua.
Đến một bước này, mặc dù không muốn thì hắn cũng không thừa nhận cũng không được, hắn triệt để thua trong trận chiến đấu này.
Chu Nguyên vung tay áo lên, có nguyên khí xoáy lên, khuếch tán câu nói này của Trần Huyền Đông đi khắp khu vực xung quanh Vô Biên Giản, vì vậy tất cả mọi người đều nghe thấy được những lời này.
Xoạt!
Vào lúc này, sau khi nghe thấy lời nhận thua của Trần Huyền Đông, những tiếng bàn luận xôn xao lại ầm ầm bộc phát, tất cả mọi người đều tỏ ra khó tin, ai cũng không nghĩ tới, Trần Huyền Đông cường thế mà đến vậy mà lại bị Chu Nguyên đánh bại rồi!
Hai con ngựa đen siêu cấp chiến đấu với nhau, cuối cùng kết quả Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực là người cười đến cuối cùng!
Thấy thế, sắc mặt của những cường giả đến từ Tam Sơn Minh kia đều cực kỳ khó coi. Lần này, Tam Sơn Minh bọn họ cố lấy hết dũng khí khiêu khích Thiên Uyên Vực, nguyên bản là tưởng đã ăn chắc trăm phần trăm rồi, nhưng mà ai biết được kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Thấy thế, thần sắc trên mặt của ba vị cường giả Pháp Vực Cảnh của Tam Sơn Minh cũng có chút ít lúng túng, chỉ có điều bọn họ chính là cường giả Pháp Vực cảnh tự nhiên có thể cảm giác được rõ ràng sát chiêu mà Chu Nguyên chuẩn bị đánh ra là mạnh mẽ bực nào, Trần Huyền Đông hoàn toàn chính xác là không thể tiếp được đòn kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều âm thầm cảm thán, Thiên Uyên Vực này không hổ là một trong Cửu Vực, mặc dù trong những năm này bọn họ đã xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, nội tình vẫn mạnh mẽ như trước.
Lúc này, ở bên phía Thiên Uyên Vực, mọi người đều nở nụ cười mừng rỡ, trong ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên ở xa xa cũng có thêm vài phần thưởng thức cùng đồng ý.
Lúc trước, những chiến tích Chu Nguyên lấy được kia trên cơ bản đều là tranh đấu trong nội bộ, chuyện này tự nhiên khó có thể làm cho người ta quá mức đồng ý, nhưng chiến tích lần này lại không giống, đánh bại Trần Huyền Đông tương đương với chặt đứt kế hoạch của Tam Sơn Minh , có thể nói là làm ra cống hiến không nhỏ với Thiên Uyên Vực.
Màn hình trên không trung cũng nhanh chóng truyền tình hình chiến đấu ở đây về 800 châu của Thiên Uyên Vực.
Vì vậy, trong chủ thành của 800 châu kia lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Lần thắng lợi này của Chu Nguyên cũng có thể xem như là giúp cho người của Thiên Uyên Vực xả được cơn tức vẫn nghẹn ở trong lòng, dù sao trước đây Tam Sơn Minh nhiều lần khiêu khích thật sự là làm cho tất cả mọi người của Thiên Uyên Vực đều cảm thấy khó chịu.
Thiên Uyên Động Thiên.
Trên chỗ quảng trường trung tâm của Tứ Linh Quy Nguyên Tháp, tất cả mọi người đều trợn mắt tròn, há hốc mồm.
- Trần Huyền Đông, hắn … hắn dĩ nhiên lại … lại nhận thua ư?
Có người nói với giọng cà lăm, hiển nhiên là đến lúc này, bọn họ vẫn còn cảm thấy có chút khó tin. Trần Huyền Đông kia thế nhưng mà chính là Thiên kiêu xếp thứ chín trên Thần Phủ Bảng, hơn nữa còn là thật sự dựa vào thực lực của bản thân để ngồi lên!
- Tổng Các chủ cũng quá biến thái đi à nha?
- Hiện tại, Tổng Các chủ cũng xem như là đánh bại hai Thiên kiêu xếp thứ chín trên Thần Phủ Bảng đi à nha?
Có người không nhịn được nói một câu, sau đó tranh thủ thời gian che miệng lại, lặng lẽ nhìn thoáng qua phương hướng Hỏa Các.
Tất cả mọi người liếc nhìn nhau, chỉ có điều mấy giây sau liền là có thêm tiếng hét hưng phấn mà kích động điên cuồng vang lên.
- Tổng Các chủ vô địch!
- Tổng Các chủ uy vũ!
- …
Nhìn sắc mặt đang đỏ lên vì hưng phấn cùng với ánh mắt tôn sùng kia của bọn họ, hiển nhiên là trải qua một trận chiến này, danh vọng ở trong bốn Các của Chu Nguyên chính thức đạt đến đỉnh điểm.
Đối mặt với loại chiến tích này của hắn, cho dù là những đệ tử của Thiên Linh Tông kia đều thở dài một tiếng, trong mắt xuất hiện thần sắc khâm phục.
Nghe được những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc kia, thần sắc trên mặt của Lữ Tiêu cũng cực kỳ phức tạp, hắn biết rõ, nếu như lúc này đổi lại hắn là Tổng Các chủ thì hắn tất nhiên sẽ bị Trần Huyền Đông đánh bại, khi đó mọi người trong bốn Các không biết sẽ thất vọng đến thế nào.
Nghĩ như thế làm cho Lữ Tiêu âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì đối mặt với loại tình huống đó, ngay cả với tâm tính cuả hắn thì cũng không có cách nào để thừa nhận.
- Hắn làm Tổng Các chủ tốt hơn ta nhiều.
Lữ Tiêu nói khẽ.
Ở một bên, mấy người Tả Nhã, Chu Luyện đều trầm mặc xuống, cho dù là Tả Nhã một mực xem Chu Nguyên không vừa mắt đều nói không nên lời, bởi vì nàng không phải là kẻ ngu xuẩn, có nhiều thứ nàng cũng thấy rõ ràng. Lần này, cũng may mắn bởi vì Chu Nguyên là Tổng Các chủ, bằng không thì bốn Các bọn họ sẽ trở thành trò cười của Thiên Uyên Vực.
- Mà thôi! Trong đại hội giao lưu giữa Cửu Vực, chúng ta hãy tận lực phối hợp với Chu Nguyên. Lần này, có hắn chỉ huy, có lẽ lúc này đây Thiên Uyên Vực chúng ta còn có thể lấy được một cái thành tích không tệ, không đến mức phải xếp cuối như trong dĩ vãng nữa, để rồi không duyên không cớ làm cả Cửu Vực mất mặt.
Lữ Tiêu hít sâu một hơi, nói.
Ở bên cạnh hắn, một đám đệ tử của Thiên Linh Tông cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Vào lúc này, bàn tay nhỏ bé của Y Thu Thủy nhẹ vỗ về bộ ngực sữa, nàng thở một hơi dài rồi nói:
- Thật sự là thiếu chút nữa bị sợ chết.
Diệp Băng Lăng cũng gật gật đầu. Mặc dù các nàng cũng không có mặt tại hiện trường để tận mắt chứng kiến trận chiến đấu này, nhưng thông qua màn hình kia thì vẫn như cũ là có thể cảm nhận được sự hung hiểm ở trong đó.
- Chỉ có điều, sau khi trải qua một trận chiến này, vị trí Tổng Các chủ này của Chu Nguyên mới thật sự là không thể rung chuyển, hơn nữa, lúc này đây, người trong bốn Các sẽ thực sự đồng lòng.
Diệp Băng Lăng nói.
Y Thu Thủy khẽ gật đầu, nàng đồng dạng có thể phát giác được. Lúc này, tất cả thành viên của bốn Các dường như đều có chút sùng bái đối với Chu Nguyên, loại sùng bái này chỉ có thể bởi vì những trận chiến với bên ngoài mới có thể sinh ra, bởi vì đối với sự khiêu khích đến từ bên ngoài, bốn Các mới phải đứng ở cùng một trận doanh.