Khi thời gian Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực diễn ra càng ngày càng tới gần, ánh mắt của vô số thế lực trong Hỗn Nguyên Thiên đều bắt đầu chú ý đến những thiên kiêu của khắp Cửu Vực.
Tất cả mọi người đều tinh tường sự trọng yếu của Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực, đây là một lần đọ sức cùng cạnh tranh của Cửu Vực ở trên một góc độ khác, bất luận là Đại hội có kết quả gì thì đều đủ để chấn động toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên.
Bởi vậy, trong những ngày gần đây, ở trong Hỗn Nguyên Thiên, Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực đã trở thành chủ đề bàn luận duy nhất, có thể nói là được tất cả mọi người chú ý.
Mà về phần ai có thể đủ thực lực để trở thành người thắng cuối cùng trong Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực, tự nhiên cũng đưa tới tranh luận kịch liệt.
- Lần Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này, người thắng cuối cùng tất nhiên sẽ là Triệu Mục Thần của Vạn Tổ Vực rồi.
- Thế thì không nhất định. Đừng quên còn có Võ Dao của Võ Thần Vực, Tô Ấu Vi của Tử Tiêu Vực, hai vị thiên kiêu tuyệt sắc này cũng không yếu hơn Triệu Mục Thần, cũng không phải là người dễ trêu.
- Đúng vậy! Triệu Mục Thần có thể ổn thỏa đứng thứ nhất trên Thần Phủ Bảng, chỉ là bởi vì Võ Dao cùng Tô Ấu Vi cũng không quá coi trọng vị trí này. Bằng không thì thật muốn đấu, Triệu Mục Thần không thể ổn định giữ vị trí thứ nhất như vậy.
- Kỳ thật Vương Hi của Huyết Hải Vực cũng không đơn giản.
- Ha ha ha. Trong tám người đứng đầu trên Thần Phủ Bảng, có ai là đơn giản đâu?
- Vậy còn Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực kia thì sao?
- Mặc dù Chu Nguyên kia cũng được coi là thiên kiêu đỉnh tiêm rồi, chỉ có điều đáng tiếc thực lực vẫn còn chưa đủ. Nếu như hiện tại hắn đã đả thông hết chín tầng của Thần Phủ thì có lẽ còn có thể tranh phong cùng những người này, nhưng ai mà không biết hai tầng cuối cùng của Thần Phủ Cảnh là khó đả thông nhất. Trong khoảng thời gian này, hắn đả thông nhiều lắm là được tầng thứ 8 thôi, vẫn chưa đủ để so sánh với Thiên kiêu chí tôn của tám Vực. Chu Nguyên này xem như là sinh không gặp thời.
- Đúng vậy! Mặc dù chiến tích đánh bại Trần Huyền Đông cũng khá kinh người, nhưng mà rốt cuộc Trần Huyền Đông cũng chỉ là Thiên kiêu đỉnh tiêm, kém hơn Thiên kiêu chí tôn một bậc.
- Lần Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này, e rằng Thiên Uyên Vực này vẫn phải là đứng vị trí kế cuối mà thôi.
- …
Những lời bình luận tương tự cơ hồ là phát sinh tất cả mọi nơi trên Hỗn Nguyên Thiên, chỉ có điều hiển nhiên, người được xem trọng nhất vẫn là những Thiên kiêu chí tôn có thanh danh hiển hách như Triệu Mục Thần, Võ Dao, Tô Ấu Vi, hào quang của những thiên kiêu này giống như là vầng mặt trời vậy, sáng chói mắt.
Mà so sánh với bọn họ thì hào quang của Chu Nguyên mờ nhạt đi rất nhiều, cho dù ngẫu nhiên nhắc tới thì cũng với ngữ khí tiếc nuối. Mấy thế lực có địch ý đối với Thiên Uyên Vực càng tỏ ra khinh thường, dù sao Cửu Vực là bá chủ của Hỗn Nguyên Thiên, thực lực của tám Vực khác vẫn mạnh mẽ như trước, địa vị không thể dao động nhưng mà Thiên Uyên Vực thì khác. Hôm nay bởi vì Thương Uyên Đại Tôn mất tích mà địa vị của Thiên Uyên Vực có vẻ đã lung lay sắp đổ, cho nên tự nhiên là có không ít người muốn bỏ đá xuống giếng.
Chắc hẳn trong Hỗn Nguyên Thiên này vẫn có không ít thế lực ước gì Thiên Uyên Vực thật sự chưa gượng dậy nổi, nói như vậy thì bọn họ mới có cơ hội quật khởi. Dù sao với con quái vật khổng lồ như Thiên Uyên Vực này, chỉ cần cắn được một miếng cũng đủ để làm cho bọn họ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Ở trong sự chú ý của mọi người, ngãy diễn ra Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực cuối cùng cũng đến.
Vạn Tổ Vực.
Trong một rừng trúc xanh mướt, một bóng người khoanh tay đứng thẳng, thân hình của hắn cao ngất như tùng, khuôn mặt anh tuấn, đường cong giống như là được điêu khắc ra vậy, chỗ mi tâm có một ấn ký hoa sen thần bí. Hắn chỉ đứng ở nơi đó nhưng lại giống như là mặt trời sáng chói, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hắn là Triệu Mục Thần, người được vô số cường giả Thần Phủ Cảnh trong toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên coi là mục tiêu để vươn tới.
Mà lúc này, hắn lại đang cung kính nhìn về phía trước mặt, chỗ đó có một nam tử một tay cầm đao khắc gỗ, một tay cầm trúc xanh, lưỡi đao rơi xuống, những mảnh trúc vụn không ngừng bay ra.
Nam tử này nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, tựa hồ là tuổi không chênh lệch với Triệu Mục Thần nhiều lắm, bàn về dung nhan hay khí thế thì còn xa mới bằng được Triệu Mục Thần. Nhưng lúc này, khi nhìn về phía hắn, trong mắt của Triệu Mục Thần lại tràn đầy cung kính thậm chí có thể nói là kính sợ.
Bởi vì người trước mắt đúng là người sáng lập ra Vạn Tổ Vực, cũng một trong những Thánh giả cổ lão nhất trong Hỗn Nguyên Thiên này, Vạn Tổ Đại Tôn.
Một lát sau, lưỡi đao trên tay Vạn Tổ Đại Tôn rốt cục dừng lại, hắn khẽ thổi một hơi với mảnh trúc trong tay, những mảnh trúc vụn bị thổi rơi xuống. sau khi làm xong việc này, Vạn Tổ Đại Tôn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Mục Thần.
Khuôn mặt của hắn quá mức trẻ trung, chỉ có điều hai con ngươi kia lại là khiến cho người khác có thêm một loại cảm giác tang thương đến mức không có cách nào để hình dung.
- Mục Thần, lần Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này, nếu như có cơ hội, hãy bắt lấy người này, bí mật mang về đây.
Nói xong, Vạn Tổ Đại Tôn đưa hình khắc trong tay cho Triệu Mục Thần.
Triệu Mục Thần tiếp nhận, phía trên mảnh trúc có khắc hình một nam tử trông rất sống động. Triệu Mục Thần cẩn thận quan sát một lần rồi kinh ngạc nói:
- Đại Tôn, người này là Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực kia hay sao?
Trong lòng của Triệu Mục Thần cảm thấy hơi kinh ngạc. Trong khoảng thời gian này, hắn tự nhiên là đã nghe qua danh tiếng của Chu Nguyên, chỉ có điều hắn cũng không có quá mức để ý, bởi vì hắn thấy Chu Nguyên còn chưa đủ tư cách để hắn quan tâm. Nếu như với những người khác, những chiến tích của Chu Nguyên có lẽ sẽ đủ để tạo nên chấn động, nhưng ở trong mắt hắn thì cũng chỉ thường thôi.
Cho nên mặc kệ gần đây thanh danh của Chu Nguyên có nổi bật như thế nào thì Triệu Mục Thần đều thủy chung không có coi người sau là đối thủ của mình.
Nhưng mà trước mắt, danh tiếng của Chu Nguyên vậy mà đã truyền đến trong tai của Vạn Tổ Đại Tôn, hơn nữa Đại Tôn còn tự mình hạ lệnh bắt người kia về đây, chuyện này không thể nào không khiến cho Triệu Mục Thần cảm thấy kinh ngạc rồi.
Vạn Tổ Đại Tôn liếc nhìn Triệu Mục Thần, giống như là đã nhận ra sự nghi hoặc của hắn, ông cười nhạt nói:
- Chu Nguyên này đến từ Thiên vực khác, ta hoài nghi hắn có liên quan đến lão gia hỏa Thương Uyên kia.
Tuy rằng thân phận của Chu Nguyên cũng không có lộ ra, nhưng đã đến cấp độ như của Vạn Tổ Đại Tôn thì chỉ cần có hoài nghi là đã đủ để ông làm một vài chuyện rồi.
Nhưng mà Vạn Tổ Đại Tôn không thể tự mình ra tay, bởi vì như vậy sẽ có ảnh hưởng quá lớn, dù sao mặc dù lão gia hỏa Thương Uyên kia đã mất tích, nhưng ở bên trong Hỗn Nguyên Thiên cũng vẫn còn có người đồng lòng với hắn.
Nghe được lời giải thích của Vạn Tổ Đại Tôn, con ngươi của Triệu Mục Thần không khỏi co vào. Sau đó, hắn cũng không có hỏi thêm điều gì, chỉ tiếp nhận hình khắc kia rồi nói khẽ:
- Dạ vâng.
Ngữ khí lạnh nhạt, tựa như là sắp sửa nghiền chết một con kiến ở dưới chân vậy.
Thân là người đứng đầu trên Thần Phủ Bảng, hắn cũng có được loại tư cách này.
Vạn Tổ Đại Tôn gật gật đầu rồi cũng không nói thêm gì. Nếu như không phải là Chu Nguyên có khả năng liên lụy đến Thương Uyên thì với thực lực của hắn làm sao có thể lọt vào được mắt của ông? Còn tự mình hạ lệnh? Làm sao có thể?
Triệu Mục Thần cung kính thi lễ một cái:
- Vậy đệ tử xin phép được xuất phát.
Đợi đến khi Vạn Tổ Đại Tôn gật đầu lần nữa, Triệu Mục Thần mới quay người thối lui ra khỏi rừng trúc.
Sau khi ra bên ngoài rừng trúc, tầm mắt trở nên khoáng đạt, mà lúc này, có vô số bóng người đang xếp hàng, đứng chỉnh tề ở phía trước, trên người của mỗi một người trong số này đều tản ra chấn động nguyên khí mạnh mẽ. Mà khi bọn họ nhìn thấy Triệu Mục Thần đi tới, tất cả đều lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt.
Triệu Mục Thần nhìn quanh một vòng, thần sắc bình thản, sau đó vung tay lên.
- Đi!
Chỉ trong một cái chớp mắt, mấy ngàn bóng người phóng lên trời, khí thế mênh mông, cuồn cuộn như mây.
Trong rừng trúc, Vạn Tổ Đại Tôn nhìn về phía những người vừa rời đi. Sau một lúc lâu, ánh mắt lại chuyển hướng, nhìn về phía hư không, con ngươi trở nên thâm thúy mà cổ xưa, có thanh âm trầm thấp vang lên trong rừng trúc.
- Thương Uyên, lão gia hỏa nhà ngươi thật đúng là chỉ biết làm chuyện xấu. Ngu muội!
Vạn Tổ Đại Tôn mặt không biểu tình. Sau khi ông nói xong lại là có thêm một chấn động đột nhiên từ trong cơ thể ông khuếch tán ra.
Xùy!
Rừng trúc nghìn dặm lập tức hóa thành hư ảo, giống như là không có tồn tại qua.
Sức mạnh này vô thanh vô tức lại khủng bố đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ run.
Nhìn qua mặt đất rỗng tuếch, Vạn Tổ Đại Tôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thần sắc lại theo thời gian dần trôi qua mà dần hòa hoãn. Ông vung tay áo lên, nguyên khí trong thiên địa nhanh chóng tập trung đến rồi hóa thành giọt mưa rơi xuống.
Chỉ thấy được trên mặt đất, mầm xanh chui lên, sau đó nhanh chóng sinh trưởng với một tốc độ kinh người.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủn, rừng trúc lại một lần nữa sinh ra, bóng cây xanh râm mát, tươi tốt, sinh cơ bừng bừng.
Một tay hủy diệt, một tay sáng tạo.
Sức mạnh của Đại Tôn có thể nói thần diệu.
- Thương Uyên, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể trốn được bao lâu!