Thấy thái độ của người này khá tốt, thần sắc của Chu Nguyên cũng hơi hòa hoàn. Hắn cũng bình thản trò chuyện với người này, biết được vị quản sự này họ Lưu, phụ trách quản lý Cửu Vực Trang này.
Lưu quản sự thần thái kính cẩn, hai tay dâng lên một tấm lệnh bài màu bạc, Chu Nguyên nhìn thoáng qua, phía trên tấm lệnh bài màu bạc này có khắc một chữ số là 9, đây là trụ sở của Thiên Uyên Vực.
Chu Nguyên cũng không biết về chuyện này nhưng mà ở một bên Lữ Tiêu cùng Y Thu Thủy trông thấy thế, lông mày không khỏi nhíu lại.
Lữ Tiêu thản nhiên nói:
- Lưu quản sự, hình như là có chuyện không đúng ở đây? Trong dĩ vãng, khi Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực diễn ra, Thiên Uyên Vực chúng ta đều ở lầu các số sáu, vì sao các vị lại vô cớ sửa đổi vị trí của chúng ta?
Nghe được sự tức giận ở trong giọng nói của Lữ Tiêu, Chu Nguyên cảm thấy hơi kỳ quái.
Ở một bên, Mộc Liễu ghé sát vào người hắn, thấp giọng nói:
- Cửu Vực Trang có chín lầu các, mỗi thế lực trong Cửu Vực đều chiếm cứ một lầu các. Tuy rằng cũng không có văn bản hay quy định nào nói rằng Vực nào phải ở trong lầu nào, nhưng cũng có một quy định bất thành văn là lúc trước ai ở lầu các nào thì về sau sẽ ở lại lầu các đó, mà trong những năm gần đây, Thiên Uyên Vực chúng ta vẫn luôn ở tại lầu các số sáu.
- Mà lầu các số chín này có vị trí kém cỏi nhất, độ cao cũng thấp nhất.
Đến lúc này, Chu Nguyên mới hiểu được. Xem ra là Thiên Uyên Vực bọn họ bị người khác chiếm đoạt chỗ ở rồi, sau đó còn lưu lại cho bọn họ vị trí kém cỏi nhất.
Bình thường mà nói, nghỉ ngơi ở đâu đích thật không coi là chuyện đại sự, nhưng hôm nay bọn họ đại biểu chính là Thiên Uyên Vực, bất luận hành động nào cũng sẽ dễ dàng bị phóng đại. Mà hôm nay ở trong Vẫn Lạc Chi Thành có tập trung không biết bao nhiêu thế lực. Nếu như chuyện này bị truyền đi thì khó tránh khỏi sẽ khiến cho bọn họ bị cười chê.
Dù sao đã đến cấp độ như Cửu Vực thì chuyện về thể diện có đôi khi còn trọng yếu hơn bất cứ chuyện gì.
Nghĩ đến đây, chân mày của Chu Nguyên cũng hơi nhíu lại, hắn trầm giọng nói:
- Lưu quản sự đây là muốn hạ nhục Thiên Uyên Vực chúng ta hay sao?
Nghe được sự tức giận trong lời nói của Chu Nguyên, trên khuôn mặt trắng trắng mập mập của Lưu quản sự lập tức có mồ hôi chảy xuôi xuống, hắn buồn khổ nói:
- Chu Nguyên Tổng Các chủ, ta nào có lá gan này. Ta chỉ là một quản sự nho nhỏ mà thôi.
- Vậy hiện tại đội ngũ nào đang ở lầu các số sáu?
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lưu quản sự hồi lâu. Hắn cũng biết với thân phận của người sau thì hoàn toàn chính xác không dám cố ý gây sự với bọn họ, cho nên mới hỏi.
Lưu quản sự lau mồ hôi, khúm núm nói:
- Là Yêu Khôi Vực, bọn họ nói lầu các số chín đã hơi cũ nát rồi, cố ý muốn đi lầu các số sáu. Tiểu nhân thấp cổ bé họng, sao dám ngăn trở bọn họ.
- Yêu Khôi Vực hay sao?
Nghe đến cái tên này, ba người Lữ Tiêu, Mộc Liễu, Hàn Uyên đều nhíu mày lại.
Chu Nguyên bình tĩnh nói:
- Đổi chổ ở chỉ là chuyện nhỏ, nếu như bọn họ thực sự ưa thích thì có thể đợi sau khi chúng ta đến rồi thương lượng, Thiên Uyên Vực ta cũng không có hẹp hòi như vậy.
- Chỉ có điều loại hành vi hỏi cũng không hỏi đã cưỡng chiếm này thì Thiên Uyên Vực ta lại không thể tiếp nhận.
- Lưu quản sự, ngài hãy thông tri cho Yêu Khôi Vực, bảo Từ Minh đến đây thương lượng một chút đi.
Thần sắc của Chu Nguyên cực kỳ bình thản. Thân là Tổng Các chủ của bốn Các trong Thiên Uyên Vực, lĩnh tụ của hàng ngũ Thần Phủ Cảnh, Chu Nguyên biết rõ trước mắt mình phải biểu đạt thái độ, nếu đối phương quả thật muốn đổi chỗ thì cũng có thể, nhưng mà phải được Thiên Uyên Vực đồng ý đã.
Trong lòng của hắn cũng biết rõ, đây không phải là chuyện về lầu các ở lại mà là đối phương tựa hồ cũng không có cho Thiên Uyên Vực bọn họ chút mặt mũi nào.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt của Lưu quản sự kia cũng không khỏi biến đổi. Hắn vốn định nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Nguyên, hắn biết được mình có nhiều lời cũng vô dụng, vì vậy chỉ có thể đáp ứng, nhanh chóng xoay người rời đi.
Ở chỗ cửa lớn của Cửu Vực Trang, hơn hai ngàn người của Thiên Uyên Vực đứng ngoài mà không vào tự nhiên là khiến cho tất cả mọi người chú ý, mà trong đó không thiếu người am hiểu thông tin, thoáng nghe ngóng là đã minh bạch nguyên do của chuyện này.
Vì vậy ánh mắt của bọn họ lập tức trở nên khác thường. Ai cũng không nghĩ tới, đội ngũ của Thiên Uyên Vực này vừa mới đến Vẫn Lạc Chi Thành thì đã có tranh chấp cùng với Yêu Khôi Vực.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, tin tức đã truyền ra và khiến cho càng ngày càng có nhiều thế lực chú ý đến đây.
Ở chỗ cửa lớn của Cửu Vực Trang, khuôn mặt của Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, mà ở sau lưng hắn, 2000 tên thành viên của bốn Các lúc này cũng đã minh bạch chuyện gì đang phát sinh, tất cả đều tỏ ra phẫn nộ, căm giận bất bình.
Yêu Khôi Vực này cũng hơi quá đáng.
Mà thời gian chậm rãi qua đi nhưng người của Yêu Khôi Vực còn chưa từng xuất hiện.
Thấy thế, sắc mặt của mấy người Lữ Tiêu, Mộc Liễu, Hàn Uyên đều trở nên khó coi, đối phương biết rõ bọn họ chờ ở chỗ này, lại vẫn cố ý kéo dài thời gian.
Mà khi bọn họ cảm thấy không thể kiên nhẫn nổi nữa thì rốt cục có mấy bóng người từ trong trang viên chậm rì rì đi tới.
Ở bên cạnh vài bóng người kia chính là Lưu quản sự. Lúc này, trên mặt hắn đang không ngừng chảy mồ hôi xuống, hắn tựa hồ muốn đi nhanh một chút nhưng lại bị một thanh niên cười đùa tí tửng giữ chặt, vì vậy chỉ có thể lộ ra vẻ mặt cầu xin cùng chậm rãi đi.
Ở trong ánh mắt lạnh lẽo của đội ngũ 2000 người của Thiên Uyên Vực, những người kia rốt cục đi đến tới chỗ cửa lớn.
- Ha ha ha. Tại hạ là Cừu Thứu, không biết các vị bằng hữu của Thiên Uyên Vực có chuyện gì không?
Thanh niên đang cười đùa tí tửng đỉnh đạc liếc nhìn mấy người Chu Nguyên, lười biếng nói:
- Có việc gì thì cứ nói với ta là được.
Mà ở trước cổng chính, nhìn thấy thái độ của Cừu Thứu, hai ngàn người của Thiên Uyên Vực đều tỏ ra giận dữ. Mấy người Lữ Tiêu, Mộc Liễu, Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng còn không nhịn được mà nắm chặt tay lại, giống như là muốn động thủ.
Người của Yêu Khôi Vực này thật là không giảng quy củ!
2000 người của Thiên Uyên Vực bọn họ chờ ở chỗ này, trong đó còn có Tổng Các chủ là Chu Nguyên, lĩnh tụ của hàng ngũ Thần Phủ Cảnh của Thiên Uyên Vực. Mà Yêu Khôi Vực này thì sao? Không chỉ lề mà lề mề nửa ngày, kết quả lại chỉ đến mấy tiểu lâu la mà danh tự đều chưa từng nghe qua!
Yêu Khôi Vực làm như thế này không chỉ có là đang đánh mặt của Chu Nguyên, cũng là đang đánh lên trên mặt 2000 người bọn họ!
Hành vi lần này của đối phương nói rõ là bọn họ căn bản xem thường Thiên Uyên Vực!
Đây quả thực là một loại nhục nhã rồi!
Cho dù trong những năm này, Thiên Uyên Vực ta có chút xuống dốc, nhưng dù gì thì cũng là một trong Cửu Vực, Yêu Khôi Vực các ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy?
Lữ Tiêu lạnh giọng nói:
- Đã sớm nghe nói Từ Minh của Yêu Khôi Vực là người cực kỳ cuồng ngạo, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Chu Nguyên nhìn liếc Cừu Thứu kia, thần sắc trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn thản nhiên nói:
- Từ Minh đâu?
Cừu Thứu cười hì hì nói:
- Từ Minh sư huynh rất bận rộn. Có việc gì thì các vị cứ nói với ta là được, ta sẽ chuyển lời cho Từ Minh sư huynh sau.
Trong ánh mắt của Cừu Thứu lúc này còn mang theo một tia trào phúng. Bọn họ đương nhiên biết rõ mấy người Chu Nguyên muốn làm gì, nhưng mà thế thì sao? Chúng ta chiếm chỗ của các ngươi đó, các ngươi có thể làm gì nào? Trong những năm này, Thiên Uyên Vực càng ngày càng không xuống dốc, đương nhiên phải ở chỗ kém cỏi nhất rồi.
Chu Nguyên này cũng thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì. Hắn cho rằng hắn xếp ở vị trí thứ chín là thật sự có tư cách ngồi ngang hàng cùng với Từ Minh sư huynh hay sao? Chỉ là đánh bại Trần Huyền Đông đã cho hắn dũng khí lớn như vậy hay sao?
Hơn nữa, bọn họ hiển nhiên cũng không cho rằng Chu Nguyên dám làm gì bọn họ. Dù sao lấy thực lực của đội ngũ Thiên Uyên Vực thì cũng không có tư cách khiêu chiến Yêu Khôi Vực bọn họ.
Ở sau lưng Chu Nguyên, nhìn thấy Cừu Thứu này cuồng vọng như thế, 2000 người của Thiên Uyên Vực cũng lập tức tỏ ra giận dữ, chỉ có điều trong lúc nhất thời bọn họ cũng không dám có hành động gì cả? Bởi vì thực lực của Thiên Uyên Vực bọn họ đích thật là yếu nhất trong Cửu Vực.
Mà chung quanh cũng có vô số ánh mắt trêu tức tập trung lên trên người Chu Nguyên tựa hồ là muốn xem xem vị lĩnh tụ của hàng ngũ Thần Phủ Cảnh Thiên Uyên Vực này đến tột cùng là định làm như thế nào.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua mấy người Cừu Thứu đang tỏ ra thản nhiên, không có sợ hãi, thần sắc trên mặt của hắn ngược lại là không có bất kỳ thay đổi, hắn chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vung bàn tay lên.
- Bắt tất cả mấy người này lại. Sau đó, báo tin cho Từ Minh, để cho hắn đến lĩnh người. Nếu như hắn không chịu đến vậy thì treo hết lên chỗ cửa thành.