Chương 153: Đương nhiên phải đợi mọi người cùng nhau ăn
Cô vô cùng thuần thục lấy một củ khoai lang đỏ trở nên xám xịt ra.
Bởi vì rất nóng, Hứa Thu đặt sang một bên cho nguội.
Đám trẻ vận động lâu như thế, lúc này sẽ hơi đói bụng, nhìn chằm chằm khoai lang nướng trên mặt đất thèm nhỏ dãi:
“Khi nào có thể ăn ạ?”
“Hiện giờ đang nóng, đợi gió thổi nguội lại ăn.”
Hiện giờ thời tiết lạnh, khoai lang đỏ nguội cũng nhanh, chỉ một lát là nguội.
Lị Lị ngo ngoe rục rịch vươn móng vuốt ra: “Em không sợ nóng, bây giờ em có thể ăn.”
Ở thời đại này không có gen dung hợp cường đại, không thể biến thành một loại khác giống nhân loại vẫn có không ít, loại này xem như là loại khuyết tật.
Hiệu trưởng quá mảnh mai, da thịt non mịn, không chạm vào được lửa, cô bé không sợ.
Hứa Thu đánh lên móng vuốt của cô bé một cách vô tình: “Mọi người cùng nhau vùi khoai lang đỏ, đương nhiên phải đợi mọi người cùng nhau ăn.”
Khoai lang đỏ thơm như thế, chẳng lẽ đến lúc đó để Lị Lị ăn mảnh, mọi người nhìn cô bé ăn, thói hư tật xấu này không thể chiều.
Châu Nương đứng ra nói: “Hay là em lấy nước tưới lên?”
Đồ nóng đặt trong nước lạnh, sẽ lập tức nguội ngay.
Ví dụ như trứng gà mới luộc xong, sữa bò đun nóng.
Hứa Thu lắc đầu: “Thứ này dính nước sẽ không thể ăn.”
Thấy đám trẻ gấp không đợi nổi, Hứa Thu nói: “Nhưng nếu các em muốn giúp đỡ thì dùng thứ gì đó quạt gió, sẽ nguội nhanh hơn.”
Chuyện này Nguyên Cửu biết, Nguyên Cửu lập tức hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến lên:
“Đều tránh ra, để tớ tới.”
Sau khi nói xong, Nguyên Cửu bay tới phía trên khoai lang đỏ, cánh mở ra toàn bộ sau đó bắt đầu vỗ cánh, quạt gió to.
Quả nhiên gió nhanh chóng được tạo ra, nhưng mà tro bụi trên mặt đất cũng bị gió thổi bay lên.
Khoai lang nướng tương đối nặng, không thể thổi bay lên, chỉ lăn qua lăn lại trên mặt đất.
“Nhắm mắt lại.”
Hứa Thu vội vàng dùng khăn tay nhét trong túi áo che miệng mũi mình.
Nhưng mà thời gian quá ngắn đột nhiên không kịp đề phòng, phần lớn đám trẻ đều bị thổi đầy mặt.
Chủ yếu là bụi trực tiếp đón gió, giống như nước mưa, tốc độ nhanh đến mức khó có thể tránh được.
Con mèo trắng nhỏ biến thành con mèo xám nhỏ, hồ ly đỏ nhỏ biến thành hồ ly xám nhỏ.
Đám trẻ cũng bùng nổ, Đinh Đinh Đông Đông rất tức giận: “Sao cậu lại như vậy, thổi mặt người ta bẩn hết rồi!”
“Rất xin lỗi.”
Chế tạo ra gió lốc tro bụi nhưng mà mình thì sạch sẽ, thấy mình phạm sai lầm thì thành thật xin lỗi.
“Được rồi, Nguyên Cửu cũng không cố ý, như vậy đi, mọi người quét dọn tro bụi, có thể lấy làm phân bón cho ruộng.”
Một lúc sau đám trẻ và Hứa Thu bị thổi bẩn đầy người đi rửa sạch tro bụi trên người, chỉ có Nguyên Cửu không đi.
Nó ở lại hạ thấp tốc độ gió, cố gắng dùng cánh của mình quạt gió.
Có lẽ biết mình làm sai, lúc này nó ủ rũ cúi thấp đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Sau khi lăn lộn một lát, Hứa Thu lấy đầu ngón tay thử chạm vào vỏ khoai lang đỏ: “Độ ấm đã giảm, có lẽ có thể ăn.”
Nướng khoai lang đỏ, chắc chắn phải ăn nhân lúc còn nóng.
Hứa Thu cầm một củ, làm mẫu cho đám trẻ.
Cô bóc vỏ hơi cháy ra, lập tức lộ ra khoai lang đỏ vàng rực bên trong.
Khoai lang nướng vốn tỏa ra mùi thơm mê người, vỏ được bóc ra xong, mùi thơm bá đạo lập tức tiến vào xoang mũi của mỗi đứa bé.
“Thơm quá.”
Khoai mật này giống như đặt biệt sinh ra vì nướng, trên vỏ còn nướng ra mật đường hơi dinh dính, cho dù là màu sắc hay mùi thơm đều khiến người ta động lòng.
Hứa Thu suy xét đến độ ấm, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, kết quả độ ấm vừa đủ, cô lại ăn miếng to.
Nhìn biểu cảm tràn ngập chờ mong của đám trẻ, Hứa Thu nuốt miếng khoai lang đỏ vào miệng.
Cô gật đầu với đám trẻ, cho câu trả lời chắc chắn: “Ăn ngon.”
Đúng vậy, ăn rất ngon, khoai lang đỏ nướng bằng lá cây này thơm hơn dùng lò nướng nhiều, có thể là tác dụng tâm lý của cô, cô cảm thấy chúng nó còn kèm theo hương thơm đặc biệt của thiên nhiên.
Độ ngọt của khoai mật cũng rất cao, hơn nữa thịt cũng chắc, không có chút cặn, ngậm vào trong miệng lập tức tan ra.
Độ ngọt này sẽ không khiến người ta cảm thấy ngấy, mà khiến người ta ăn một miếng thì muốn ăn miếng thứ hai.
Mỗi đứa bé đều được chia một củ khoai lang đỏ, tay chân bọn họ tương đối lưu loát bóc vỏ, há to miệng ăn.