Chương 163: Vậy bọn em thì sao
“Nếu không để ý tới bệnh nhẹ của mình mà nói, bệnh nhẹ sẽ kéo thành bệnh nặng, sau đó bệnh nặng sẽ không thuốc chữa được.”
Bởi vì bản thân đã được giáo dục, thực ra Hứa Thu không muốn nói đề tài nghiêm trọng như sống chết với đứa bé, cho nên cô cố gắng nói đề tài này dịu dàng êm tai một chút.
“Bệnh sẽ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng khó chữa, mà tương ứng cơ thể của chúng ta sẽ trở nên càng ngày càng suy yếu. Cho nên chúng ta phải nhân lúc còn là bệnh nhẹ thì tiêu diệt chúng nó, như vậy mọi người mới có cơ thể khỏe mạnh. Ngày mai chúng ta làm kiểm tra chính là hoạt động tìm bệnh nhẹ.”
Lúc này đám trẻ đều nghe hiểu, dù sao Hứa Thu nói kiểm tra sức khỏe chắc chắn có lợi đối với cơ thể của bọn họ.
“Vậy bọn em thì sao?”
Lúc này mở miệng nói chuyện là Châu Nương.
Hứa Thu rất kinh ngạc, cô nhìn về phía Châu Nương: “Đương nhiên bọn em sẽ khỏe mạnh.”
“Ý của em là đối với người lớn như cô mà nói, có phải chúng em cũng giống như vi khuẩn là đối tượng cần bị đả đảo hay không, bởi vì sau khi lớn lên sẽ không dễ tiêu diệt, cho nên…”
Theo như lời Hứa Thu nói, nhân loại trưởng thành đều rất che chở đám trẻ, nhưng mà ở trong ấn tượng của bọn họ thì không phải như thế.
Không thể không nói, đám trẻ có logic thuộc về mình, nếu không cẩn thận mà nói rất dễ bị đối phương vòng đi vào, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Nhưng mà Hứa Thu thành công nhảy sang một bên, còn tung ra một vấn đề hỏi ngược lại Châu Nương:
“Em và vi khuẩn là cùng chủng tộc sao?”
“Đương nhiên không phải! Cô đã nói, vi khuẩn là đồ tồi đối với chúng em.”
Hứa Thu vẫn hỏi cậu bé: “Vậy sau này em không ăn gà, không ăn vịt, không ăn cá, tất cả những món ăn mặn đều không thể ăn, em làm được không?”
Hai thứ đầu kìm chế một chút vẫn có thể làm được, nhưng nếu cá cũng không thể ăn, vậy chẳng phải là cậu bé sẽ đói chết ư.
“Đương nhiên không thể, nhưng mà chuyện này liên quan gì tới vi khuẩn ạ?”
“Những con gà con vịt con cá này cũng rất đáng thương, khi em ăn nó không nương tay chút nào, không nhu nhược chút nào.”
“Chúng ta sinh thành chủng tộc như vậy, xét về khía cạnh nào đó, chúng ta sinh ra là để chịu trách nhiệm về cuộc sống và sức khỏe của mình, người nào cũng được sống.”
Sinh mệnh là chuyện vô cùng thần kỳ giữa thiên nhiên…
“Lúc trước khi cô dạy tiết sinh học cho các em từng giảng về chuỗi sinh thái, đối với vi khuẩn mà nói, cơ thể khỏe mạnh của mọi người chính là đồ ăn nó phải xâm lược. Chúng ta không đi chủ động khơi mào chiến tranh, nhưng cũng không thể chịu đựng tên ngang ngược này bắt nạt đến trên đầu mình, đúng không?”
Lần này đám trẻ nhất trí trả lời: “Đúng ạ!”
Sáng ngày hôm sau, Hứa Thu còn đang do dự có nên rút máu hay không, đặc biệt bảo đám trẻ bắt đầu làm kiểm tra từ sớm, như vậy làm kiểm tra xong còn có thể tiếp tục ăn bữa sáng.
Bữa sáng chuẩn bị đều là đồ ăn bổ khí huyết, có màn thầu đường đỏ nở hoa xõa tung mềm mại, bánh táo đỏ nửa trong suốt xinh đẹp ngăn nắp, bánh tart trứng đặt trong lò nướng nướng, một cốc trà hoa quế thơm ngọt.
Đợi đám trẻ làm kiểm tra xong, thì có thể có được một phần đồ ăn mỹ vị nóng hổi như thế.
“Kế tiếp mọi người đều nhận một tờ đơn, dựa theo trình tự trên tờ đơn tiến hành kiểm tra.”
Tuy hệ thống tuyên bố nhiệm vụ là kiểm tra phương diện nha khoa cho đám trẻ, nhưng thực sự chỉ kiểm tra phương diện nha khoa mà nói, không khỏi quá qua loa, cũng không cần phải hưng sư động chúng như thế.
Sau khi suy nghĩ một lát, Hứa Thu quyết định dựa theo lúc trước khi cô đi học, làm kiểm tra dựa theo hạng mục trường cô từng sắp xếp.
Mỗi đứa bé đều được phát một tờ đơn, phía trên là các hạng mục kiểm tra, phía sau có một ô vuông nhỏ.
“Làm xong hạng mục kiểm tra, cô sẽ gạch lên hạng mục đó giúp các em, tránh cho xuất hiện tình huống kiểm tra lại.”
Cho dù nhà trẻ chỉ có mấy người, nhưng vẫn phải lập quy củ rõ ràng.
“Hạng mục kiểm tra có kiểm tra thị lực, nghe nhịp đập trái tim.”
Hứa Thu không phải bác sĩ chuyên nghiệp, lấy một ống nghe bệnh nghe thì chỉ nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch, thực ra cũng không nghe được gì.
Cô thay áo blouse trắng, ngồi ở vị trí giữa kiểm tra đo lường khắp nơi.