Chương 164: Những cái này thì sao
“Rất tốt… Thấy rõ cái này không? Những cái này thì sao?’
Hứa Thu viết chữ tốt trên tờ đơn kiểm tra của đám trẻ, sau đó vô cùng chăm chỉ tiến hành kiểm tra hạng mục kế tiếp cho bọn họ.
Giai đoạn đầu làm nhiều công việc chuẩn bị như thế, cuối cùng cũng tới kiểm tra khoang miệng.
Hứa Thu chỉ Bạch Táp: “Bạn học Bạch Táp, em đi về trước một bước.”
Ví dụ điển hình lần này là Bạch Táp và Lị Lị, cho dù mình không muốn ăn gì, nhưng nhìn người khác ăn uống ngon lành, chắc chắn sẽ muốn lấy chút đồ ăn.
Kiểm tra đo lường sắp bắt đầu, là bé trai chắc chắn phải làm gương tốt.
Đợi một lát, Hứa Thu không thấy Bạch Táp đi về trước một bước.
“Em đã dịch về trước!”
Câu này của Bạch Táp nói đặc biệt đúng lý hợp tình, những đứa bé khác đều sôi nổi làm chứng cho cậu bé.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Hứa Thu cúi đầu tính một chút, dịch một ngón cái đều không coi là dịch.
“Mọi người đúng là nghe lời, đứa bé ngoan phải ngoan như vậy, kế tiếp các em đừng cử động, ngoan ngoãn kiểm tra, lại đi ăn bữa sáng.”
Nếu Bạch Táp không muốn tiến lên mà nói, cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
Hứa Thu thao tác điều khiển bàn trước mặt đám nhỏ, sau đó máy móc kiểm tra đột nhiên di chuyển, đi chỉnh tề bước tới trước một bước.
Đám trẻ: Bọn họ hối hận, bây giờ muốn chạy còn kịp không?
…
Trước mặt bao người, Bạch Táp chỉ có thể căng da đầu.
Hứa Thu chỉ ghế nằm: “Nằm lên trên.”
Giường là giường kim loại, nhưng mà ngày hôm qua Hứa Thu đã dùng xưởng chế tác đẩy nhanh tốc độ làm ra một cái đệm nhỏ, như vậy đám trẻ nằm lên sẽ không cảm thấy quá cứng, cộm đến xương đau.
Bạch Táp nằm lên, Hứa Thu dựa theo bản hướng dẫn vận hành hệ thống cho ấn nút.
Thiết bị tự động thông minh, đồ ngốc cũng có thể hiểu cách dùng.
Đám trẻ đều vây quanh Bạch Táp và Hứa Thu, giống như đang tiến hành nghi thức kỳ lạ gì đó.
Bé Hồ Ly xếp sau Bạch Táp, trái tim nhỏ đập nhanh hơn, cô bé kinh hồn táng đảm hỏi: “Hiệu trưởng, xong chưa?”
“Còn chưa bắt đầu kiểm tra, đâu xong nhanh như thế.”
Trên màn hình hiện lên nửa cái đầu mèo, lông xù xù, chỉ có thể thấy lỗ tai nhỏ hơi run rẩy trong không khí.
Đám trẻ hiểu ra, cũng đúng, miệng Bạch Táp còn chưa há ra.
Hứa Thu di chuyển dụng cụ tiến về phía trên, chiếu vòng sáng về phía Bạch Táp.
Phía trên thiết bị có bổ trợ ánh sáng, dù sao trong khoang miệng rất tối, không chiếu ánh sáng căn bản không thấy rõ tình hình.
Ánh sáng đầy đủ có thể khiến gương mặt vàng như nến có vẻ tuyết trắng, nhưng mà mèo con vốn là màu trắng, ánh sáng này khiến bộ lông màu trắng của nó nhìn như sáng lên.
Hứa Thu điều chỉnh tiêu cự, trên màn hình lập tức hiện ra mặt mèo to hơn, rất đáng yêu, lông xù lên.
Cô để hình ảnh dừng ở đây, sau đó dịu dàng nói: “Được rồi, bây giờ em có thể há miệng, há to một chút, a hoặc o cũng được.”
Vì thế miệng Bạch Táp mở nhỏ ra: “o”.
Tuy dáng vẻ mèo con chu môi rất đáng yêu, Hứa Thu cũng chỉ thưởng thức một lát, bảo cậu bé há to miệng hơn chút nữa.
“Là O to, không phải o nhỏ.”
Rõ ràng lúc trước khi cô khám răng cũng không ngượng ngùng như vậy, thái độ của Bạch Táp hiện giờ là sao đây.
Đợt một lát, tầm mắt của Hứa Thu dời khỏi màn hình, cô nâng mặt nhìn đám trẻ khác.
Khá lắm, chín đôi mắt đều nhìn chằm chằm Bạch Táp.
Hai ngày nay, cho dù là Bạch Táp hay Lị Lị đều cố gắng ít nói lại, bởi vì vừa nói ra sẽ khiến đứa bé khác thấy được mình mất răng.
Lị Lị vì răng rụng không đúng chỗ, Kim Tinh Tinh còn làm một cái khẩu trang che miệng cho cô bé, thành thật che đi.
Cô bé nói chuyện có chút lọt gió, cũng bị đám trẻ khác xem thành di chứng khi đeo khẩu trang.
Buổi sáng khi đánh răng rửa mặt, Lị Lị đều kiên quyết không muốn làm cùng với Nguyên Cửu.
Dù sao Nguyên Cửu là miệng rộng, còn Bạch Táp, mọi người đều là anh em cùng cảnh ngộ, người nào cũng đừng nghĩ cười nhạo người nào.
Răng Bạch Táp rụng chỗ bí ẩn hơn chút, bình thường cũng không thích nói chuyện, Hứa Thu từng hỏi ý kiến của nó, không đeo khẩu trang.
Nhưng nếu há to miệng, bí mật rụng răng của cậu bé sẽ không giấu được, trẻ con cũng cần mặt mũi, trên thực tế lòng tự trọng của đứa bé còn hiếu thắng hơn nhiều người trưởng thành từng chịu đòn hiểm của xã hội.