Chương 249: Chúng em sẽ không nói với thầy ấy
Hứa Thu vốn muốn bảo đám trẻ coi như quên đi, nhưng mà nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không thích hợp.
Tuy nói có đôi khi lời nói dối có thiện ý là chuyện tốt, nhưng sẽ dạy đám trẻ nói dối, lại bảo bọn họ thành thật, vậy không phải mâu thuẫn sao, nên im lặng mà chống đỡ thì hơn.
“Chúng em sẽ không nói với thầy ấy.”
“Em biết rồi ạ.” Giọng nói dịu dàng này là của Châu Nương.
“Vậy hiện giờ người đã không sao, chúng em còn có thể đến siêu thị không người dạo hay không?”
Đúng vậy, đám trẻ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tới siêu thị không người, thỏ trắng thỏ xám gì đó không quan trọng.
“Có thể, siêu thị không người tiếp tục khai trương, khai trương giảm 50% liên tục ba ngày, mọi người có thể từ từ tới, không vội.”
Hứa Thu kéo Kim Tinh Tinh tới.
“Cô Kim, cô ở lại một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Vẻ mặt Kim Tinh Tinh khẩn trương, chẳng lẽ người ở bên trong đã xảy ra chuyện.
Hứa Thu lại nói:
“Tuy cô không cố ý, nhưng cô đã tạo thành tổn thất đối với đối phương, cho nên tôi hi vọng cô có thể cung cấp bồi thường nhất định cho đối phương.”
Kim Tinh Tinh nắm chặt tay: “Hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ta cẩn thận!”
“Chuyện đó thì không cần.” Hứa Thu thành thật nói: “Tôi đoán anh ta sẽ không muốn nhìn thấy cô.”
Thực ra lời xin lỗi tự cho là đúng là tra tấn, cho dù là xin lỗi hay cảm ơn, đều phải cào tới tim của đối phương mới được, nếu không là tự mình cảm động.
Còn Hứa Thu, hiện giờ thân phận của cô khác với Kim Tinh Tinh, cô không trông cậy con thỏ to kia báo ân với ân nhân cứu mạng anh, ngoan ngoãn dưỡng thương cơ thể thật tốt, nghĩ thoáng một chút, đừng gây thêm phiền phức cho nhà trẻ là được.
Nếu đối phương có thể nghĩ ra nhà mình ở đâu, đợi khai giảng xong Quỳnh và Đường Nạp Đức tới đây, cô lập tức tiễn người đi.
Thù lao là gì, Hứa Thu đều đã nghĩ kỹ.
Đối phương tinh thông thuốc, thì nỗ lực xây một bệnh viện hoàn chỉnh ở chỗ này giúp bọn họ là được, chữa bệnh và chăm sóc mà nói, cô có thể nghĩ cách làm ra người máy hình hộ lý.
Như vậy đối phương sẽ không vì không báo đáp được cô mà cảm thấy áy náy, nếu đối phương không làm gì còn không cảm thấy áy náy mà nói, cô làm như vậy càng không xấu.
“Được rồi, hiệu trưởng, tôi bồi thường, nhưng tôi bồi thường bao nhiêu tiền, tôi chỉ có tinh tệ thông dụng.”
Cô ta cảm thấy nếu đối phương nhớ lại mà nói, hẳn là không thiếu chút tiền đó của cô ta.
Dù sao dựa theo lời đám hamster kia nói, người đàn ông này là người có được cả một tinh cầu.
Nói tới tinh cầu kia, Kim Tinh Tinh đột nhiên nghĩ tới một ý kiến hay: “Hay là chúng ta thông qua Đường Nạp Đức, liên lạc với chủ tinh cầu kia, gọi anh ta ra thế nào?”
Đương nhiên là Hứa Thu đã nghĩ tới điểm này, nhưng cô lắc đầu:
“Dựa theo cách nói của bọn họ, tiến sĩ D vẫn luôn rất thần bí, có ít người quen biết hắn, hơn nữa chúng ta cũng không biết những người đó đáng tin hay không.”
Tuy hiện giờ cô thông qua đám cướp hamster biết được đối phương là chủ tinh cầu, nhưng con thỏ ngốc này không nhớ rõ mọi chuyện, Hứa Thu không quá yên tâm.
Nhỡ đâu đám người kia phát hiện con thỏ mất trí nhớ, vì tài sản trực tiếp giết chết tiến sĩ D thì sao?
Ở khoảng cách xa như thế, cô cũng không biết bản tính của đám người kia.
Đến lúc đó không cẩn thận, còn vạ lây đến tinh cầu nhỏ rất yếu ớt này, Hứa Thu tin tưởng thế giới này có nhiều người tốt, nhưng nếu xung đột liên quan tới ích lợi, rất dễ dẫm lẫn nhau, khi nghiêm trọng thậm chí còn xé rách mặt mũi.
Tiền tài động lòng người, nếu đối phương nhớ rõ mọi chuyện, bọn họ tiễn người đi, ngày nào đó thấy tin tiến sĩ D chết cũng không có cảm giác gì.
Hiện giờ có trạng thái như vậy tiễn người rời đi, người có lòng tốt đều sẽ áy náy.
“Đến lúc đó để tự anh ta lựa chọn đi, anh ta không nhớ rõ một số chuyện, nhưng là người trưởng thành có năng lực phán đoán.” Hứa Thu nhanh chóng kéo lại đề tài lúc trước: “Bồi thường mà nói, cô dùng tiền ở tinh cầu chúng ta đi.”
Hứa Thu hỏi hồ ly to: “Thù lao của cô, tôi đặt trên bàn làm việc, cô không thấy sao?”