Chương 269: Đây là Nguyên Cửu sao
Lúc này đám cướp hamster cũng đã về nhà trẻ, cô bắt đầu kiểm kê nhân số, xác nhận đám trẻ đều ở đây mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lần này cô nhớ rõ đóng cửa lại, sau đó ra lệnh và giảng giải nhiều lần với đám trẻ.
“Muốn đi chơi thì phải nói, nhất định phải nói cho cô. Không thể rời khỏi nhà trẻ quá xa. Cho dù là trời nắng, cũng thường xuyên có khả năng có gió to. Cho dù là bão cát, bão tuyết hay là thời tiết ác liệt khác, đều không phải lực lượng các em có thể chống đỡ.”
Cho dù đám trẻ này biến thành người lớn càng thêm lợi hại, khi đối mặt với thiên nhiên cũng là tồn tại vô cùng nhỏ bé.
“Có nghe thấy không?”
Đám trẻ cùng kêu lên trả lời: “Nghe rõ ạ!”
Hứa Thu cao giọng hỏi thêm lần nữa, sau đó đám trẻ dùng giọng nói to hơn rống lên một lần.
Lúc này đã ăn cơm xong, cuối cùng đám trẻ cũng hỏi: “Nguyên Cửu ở đâu ạ?”
Tuy thường ngày con chim nhỏ ồn ào, thường xuyên nói mấy lời rác rưởi khó nghe, khiến mọi người ước gì đánh cậu bé một trận.
Nhưng mà có Nguyên Cửu, nhà trẻ này mới tương đối náo nhiệt.
Trước đây khi bọn họ sống rất gian nan, là dựa vào con chim nhỏ hoạt bát, cuộc sống mới không u ám như vậy.
Nguyên Cửu cũng là người nhỏ nhất trong nhà trẻ, Hứa Thu nói phải kính già yêu trẻ, cho nên thực ra đám trẻ không biểu hiện để bụng ra ngoài.
“Trên chiếc xe kia là Nguyên Cửu, em ấy gặp phải gió lốc, dẫn tới cánh bị thương.”
“Đây là Nguyên Cửu sao?”
“Oa, em không tin!”
Nguyên Cửu nhỏ như thế, sao có thể biến thành to như vậy?
Tất cả đứa bé đều kinh hãi.
Hai con dơi nhỏ ngang với Nguyên Cửu, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Trước đây chúng nó to ngang Nguyên Cửu, tuy không có lông chim như sắt thép gì đó, nhưng bọn họ phối hợp tốt còn thông minh, hai anh em cộng lại đấu với Nguyên Cửu, 2:1 thường xuyên chiếm thượng phong.
Hiện giờ thì hay rồi, cánh của Nguyên Cửu to như thế, quạt một cái có thể quạt bay bọn họ.
“Có gì mà không tin, Đinh Đinh Đông Đông hai cậu còn không phải ghen tj tôi trông lông xù xì.”
Vẫn là giọng điệu đáng đánh đòn quen thuộc.
Trở lại hoàn cảnh quen thuộc, tuy trên người vẫn không có sức lực gì, nhưng mà Nguyên Cửu cảm thấy mình sắp có thể tung tăng nhảy nhót.
“Tớ cũng không dám tin tưởng, nhưng cậu ấy chắc chắn là Nguyên Cửu, trên tinh cầu của chúng ta ngoại trừ cậu ấy thì không còn con chim khác.”
Hứa Thu vội nói:
“Có thấy không, hôm nay cô đi ra ngoài tìm được em ấy trở về, nếu các em có người nào xảy ra chuyện như vậy, cô chưa chắc có thể tìm được trở về, không cẩn thận khi tìm được các em, các em đã biến thành bộ xương trắng bóng.
Đám trẻ không hiểu chuyện, vây khốn lâu như vậy chắc chắn muốn hướng tới tự do.
Nhưng bọn họ thật sự không biết tính nghiêm trọng của mọi chuyện, cho nên Hứa Thu tình nguyện nói chuyện này khoa trương thêm một chút, càng cực đoan hóa một chút.
Đứa bé ấy mà, thỉnh thoảng nên hù dọa một chút.
“Bây giờ Nguyên Cửu phải đi kiểm tra cơ thể, còn phải rút máu, nếu tình hình nghiêm trọng còn phải làm phẫu thuật cho em ấy, dùng dao rạch vết thương của em ấy ra.”
Khi nghe đến đó Nguyên Cửu lập tức ủ rũ, hiện giờ cậu bé giả bộ bất tỉnh, có thể tránh né được kiểm tra cơ thể đáng sợ này hay không?
Đám trẻ còn lại cũng thành công bị Hứa Thu dọa sợ, lập tức tản đi.
Lúc này Hứa Thu đỡ Nguyên Cửu từ trên xe xuống, lúc này hai chân của Nguyên Cửu có thể đứng ổn định trên mặt đất.
Một bên của Nguyên Cửu là người máy, một bên khác là Hứa Thu đỡ, so với tay người máy lạnh lẽo, Nguyên Cửu chắc chắn thích Hứa Thu thơm tho mềm mại hơn.
Cho dù hiện giờ thái độ của Hứa Thu rất cứng rắn muốn đưa cậu bé đi làm kiểm tra cậu bé không thích, nhưng cậu bé vẫn thích hiệu trưởng.
Con thỏ to biến trở về Ngôn Đông lần nữa, cởi quần áo ngoài ra, cất đống máy móc của mình lên trên giá ở viện nghiên cứu ngầm.
Anh thay áo blouse trắng, sau đó bảo Hứa Thu đưa con chim to xui xẻo này vào phòng tiêu độc tạm thời anh mới tạo ra.
Cho dù mất đi ký ức, khi nhìn thấy phòng nghiên cứu Ngôn Đông vẫn sẽ bố trí công việc của mình dựa theo tiềm thức của mình theo bản năng.
Đổ lượng lớn thuốc sát trùng vào trong một thùng to, sau đó chế tạo một ống phun có thể tái chế bằng cách phun, bất kể người nào muốn vào chỗ của anh hiện giờ, đều phải dến phòng tiêu độc trước tiên.