Chương 359: Là cha của Do Vũ
Nếu đối phương thật sự là người thiện lương tốt đẹp, sao cháu ngoại Bạch Táp của anh có thể rơi vào tình trạng như vậy.
Loại người này ngay cả tình thân đều không để vào trong mắt, đám trẻ đáng yêu như thế đều có thể nhẫn tâm như vậy, Hứa Thu còn chưa tự luyến đến mức cảm thấy mình là người vạn người mê, có thể khiến đối phương say mê đến choáng váng đầu óc, từ bỏ dụ hoặc rất lớn.
Ngôn Đông đã làm chuyện xấu, dựa vào cái gì bảo cô tin tưởng anh vô điều kiện, chỉ dựa vào mặt anh, bộ lông xù xì của anh sao?
Muốn cho cô đầu váng mắt hoa, mất đi lý trí à.
Đám trẻ trong nhà trẻ bọn họ, có nhiều cảm xúc hơn bộ lông tơ của anh!
Hứa Thu thậm chí đều không chờ mong đối phương xin lỗi, cô chỉ hi vọng người này cách xa cô và đám trẻ, nể mặt cô từng cứu mạng anh, cũng nể mặt Bạch Táp, đừng tới quấy rầy cuộc sống yên bình của bọn họ.
Ngôn Đông im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Người ban đầu phát hiện ra nơi này không phải tôi, là cha của Do Vũ.”
“Tôi biết tư liệu về bọn họ, còn có thể cho cô tất cả tin tức mà cô muốn.”
…
Hứa Thu: ?
Đây xem như là lấy tư liệu tới dụ hoặc cô sao?
Nhưng mà không thể không nói, đối phương tung ra điều kiện thật sự chọc tới trái tim của cô.
Vì sao đám trẻ xuất hiện ở nơi này, hoàn cảnh nhà bọn họ thế nào, cha mẹ là dạng người gì.
Là giống như cha mẹ Lị Lị, bởi vì cuộc sống ép buộc, không thể không từ bỏ, còn giống như Bạch Táp, mẹ căn bản không còn, hay là bị người ta bắt cóc, gia đình nghèo đói, vẫn luôn đau khổ tìm kiếm.
Sớm muộn gì đám trẻ này cũng phải lớn lên, đến lúc đó sẽ rời khỏi nhà trẻ, rời khỏi bên cạnh Hứa Thu.
Vậy có khả năng sẽ đi tìm cha mẹ của mình, cũng có khả năng được đối phương tìm được.
Nhưng rốt cuộc là âm mưu, hay là mưu đồ khác, Hứa Thu không biết tình hình.
Có đôi khi, không nhịn được nghĩ một số tình hình tồi tệ, ví dụ như nói cha mẹ của đối phương thực ra mưu cầu khí quan của đám trẻ, chỉ muốn bắt đứa bé trưởng thành làm liên hôn làm cu li.
Thời đại cô sống có thể nói là thời đại tương đối thoáng, nhưng vẫn có nhiều người xấu, trong ngàn năm của nền văn minh nhân loại, người xấu sẽ không vì khoa học kỹ thuật phát triển mà biến mất.
Nếu không phải đứa bé bị cướp, người chủ động vứt bỏ đứa bé của mình có thể là người tốt sao.
Nhưng mà cô lại lý giải được tình cảm của con cái dành cho cha mẹ.
“Anh muốn thứ gì?”
Ở trong lòng Hứa Thu, đương nhiên Ngôn Đông không xem như là người tốt gì, hơn nữa những tư liệu này hẳn là nội dung tương đối cơ mật, cô không cho rằng đối phương sẽ nói cho cô miễn phí.
“Không có điều kiện gì.”
Thấy đôi mắt của Hứa Thu trợn tròn, Ngôn Đông nói: “Coi như báo đáp cô cứu người.”
Anh nói: “Tôi không thích nợ ân tình của người khác.”
Đương nhiên đây là lấy cớ, trong từ điển của Ngôn Đông không có hai chữ ân tình này, nhưng mà lần này trở về, anh đã ở chung tốt hơn với nhân loại cấp thấp hơn.
Đôi mắt của Hứa Thu trở nên càng tròn hơn, cô đứng bật dậy, đi vòng quanh Ngôn Đông một vòng, sau đó véo má mình.
Đau, là thật, không phải đang nằm mơ, nhưng mà những lời này nói ra từ miệng Ngôn Đông, luôn cảm thấy không thích hợp.
Ngôn Đông là người lương thiện như thế ư?
Dựa theo cách nói của Hứa Bạch Bạch, Ngôn Đông là người lạnh nhạt, vô tình.
Như cháu ngoại của anh lưu lạc đến cảnh giới đó, cũng không thấy Ngôn Đông ra tay giúp đỡ.
Hứa Thu tự nhận là người bình thường không thể bình thường hơn, không phải xuyên qua đến 3000 năm sau, còn có phần lớn thời gian không dùng hệ thống gì đó, cô không khác gì người bình thường.
Cô vẫn có ý thức tốt về bản thân.
Nhiều nhất xem như chăm chỉ một chút, đầu óc tỉnh táo, tay nghề giỏi, nhân cách tốt nên nhân viên rất tốt, các phương diện đều trên trung bình trong đám đông, tất nhiên là không có thiếu sót.
Nói một cách tổng hợp là người bình thường, đặc biệt là ở trong giới bọn họ, thậm chí không có biện pháp khiến đứa bé hàng xóm ngưỡng mộ.
Ít nhất hoàn toàn khác biệt với Ngôn Đông có sức chiến đấu vô cùng mạnh, khuyết điểm cũng vô cùng rõ ràng.
Ngôn Đông bị ánh mắt của cô nhìn cảm thấy không được tự nhiên lắm: “Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?”