Chương 82: Bạch Táp
Tiếng cậu bé nghe rất đau đớn, chẳng lẽ khó chịu không nói nổi nữa?!
Tim Hứa Thu co rút, cô trấn tĩnh lại tinh thần, lấy ống tay áo mình che miệng mũi lại, bước hai bước nhỏ, chạy ù vào trong đám sương mù đột nhiên toả ra.
Hứa Thu cũng không dám nâng chân lên quá cao, sợ mình không cẩn thận bước mạnh dẫm lên người Bạch Táp.
Ngờ đâu ngay lúc này sương mù tan hết, mèo con nhỏ lông xù biến đâu mất, một cậu bé siêu đáng yêu xuất hiện trước mặt cô!
Đôi mắt của cậu bé vẫn mang hai màu sắc khác nhau, giống hệt như lúc Bạch Táp còn hình dáng mèo.
Con ngươi cậu bé rất lớn, lấp lánh ánh sao, vì nó quá đẹp, nhìn trông không giống thật, như thể một con búp bê Barbie được dày công gọt giũa bởi bậc thầy nghệ thuật.
Là đứa trẻ nhỏ, mặt Bạch Táp tròn trịa, nét mập mạp của trẻ con rất rõ ràng, nhưng nhìn ra được đường nét ngũ quan tinh tế rõ nét.
Càng chí mạng hơn là, trên đầu cậu bé còn có hai lỗ tai mèo trắng muốt, lông nhung trắng che phủ bên ngoài, ở trong hồng hồng, dưới ánh sáng màu da như hoá trong suốt.
Lông ở lỗ tai nhỏ mịn, gió lạnh thổi qua run lên, thật là đáng yêu đến run rẩy cả người.
Không chỉ thế, cái đuôi trắng cũng còn lưu lại, cái đuôi lông xù không bị chủ nhân khống chế dựng đứng lên, Bạch Táp vẻ mặt hoảng sợ.
Hứa Thu chưa thể tin hỏi một câu: “Bạch Táp?”
“Meo meoo ~”
Đối phương cho cô một câu trả lời khẳng định.
Trời ạ trời ạ trời ạ, âm thanh búng sữa manh chết người mà.
Nếu lúc này Hứa Thu ngạt thở mà chết, nhất định là vì quá đáng yêu.
Cô đứng thừ người một phút đồng hồ mới phản ứng, lúc này Bạch Táp không mặc quần áo!
Bộ lông trắng xinh xắn, có lẽ vì diện tích không đủ, sau khi cậu bé biến thành hình người thì trở thành một cái quần tứ giác ngắn ngủn có một ít lông nhung, vừa khéo che đi bộ phận nhạy cảm nhất của con trai.
Hứa Thu vội vàng cởi áo khoác trên người mình ra, quấn che lấy bộ ngực nhỏ trắng trắng mềm mềm.
[008, mi có biết chuyện này là sao không?]
Sao đứa trẻ đang yên lành đột nhiên biến thành thiếu niên tai mèo đáng yêu chết người kia chứ.
Thứ chứa trong hộp chuyển phát nhanh thần bí lúc trước, chẳng lẽ là liều thuốc đặc thù có thể làm cho đứa trẻ sinh ra biến hoá.
Hứa Thu dời mắt sang hộp thuốc chuyển phát nhanh nằm trên mặt đất: bên trong hộp chuyển phát nhanh mộc mạc chứa một hộp quà trông rất tinh xảo, trên nắp hộp quà có hoa văn mạ vàng có cảm giác thiết kế rất đẹp, còn có một dải ruy băng màu hồng phấn, hẳn là dùng để thắt nơ.
Nằm lẳng lặng trong chiếc hộp một bộ quần áo nhìn đáng yêu phết, lông nhung màu thuần trắng không tì vết dày đặc, như lông thật mọc ra trên người con vật nhỏ, dưới ánh sáng, kết cấu của nó nhìn rất đặc biệt, vừa nhìn đã biết là lông thú chất lượng rất tốt.
Mùa đông nếu mặc chiếc áo lông thú này lên, cả người nóng hầm hập, không còn thấy lạnh nữa.
Nếu đổi lại là bộ dáng lúc trước của Bạch Táp, mặc bộ này lên có lẽ sẽ rộng, nhưng giờ cậu bé đã biến thành hình dáng một cậu bé, mặc lên vừa vặn.
Bộ quần áo vốn xếp ngay ngắn trong hộp, lúc này ném lộn xộn dưới mặt đất, nhìn kích cỡ chắc là da hồ ly.
Nếu là da hồ ly nhỏ, không biết Lị Lị nhìn thấy có đau lòng không nữa.
Nhưng mà Hứa Thu nghĩ lại thì, Do Vũ là nhân ngư ăn cá đến say sưa, vẹt nhỏ càng uống không có ít canh gà, chỉ cần không phải người thân của mình, hẳn không phải quá nghiêm trọng.
Đợi đã, Hứa Thu nhìn kỹ hơn, phát hiện trên bộ quần áo có hai cái tai thật dài.
Cái tai không thuần trắng, trong có một vòng đen mờ.
Hai cái tai dài dài, lại còn rất gần nhau.
Đôi tai dài dính vào nhau, dù nhìn thế nào thì nó cũng trông như là thỏ, không thể không thể nào là đôi tai nhỏ hình tam giác của mèo được.
Nhưng thỏ bình thường có thể lớn đến vậy sao?
Mà Bạch Táp rõ ràng là một chú mèo nhỏ, nếu tặng quần áo cho cậu bé, thì phải tặng quần áo mèo mới đúng.
Họ đúng lúc đang đứng trong sân, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này có chuyển phát nhanh từ ngoài gửi tới, mà còn là gửi cho Bạch Táp.
Rất nhiều con non ra khỏi chỗ ngồi, nhoài người ra trước cửa sổ nhìn ra sân.
Các trợ lí người máy vội vã đi tới nhắc nhở những con non.