Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 607

Chương 607

Triệu Khang nhanh chóng đẩy cửa bước vào, phía sau cậu ta quả nhiên là Trương Thanh Trà.

Hai mắt Trương Thanh Trà đỏ lên, vừa nhìn đã biết cô ta mới khóc xong.

“Tổng giám đốc, cô Trương tới.”

Triệu Khang dẫn người vào, rồi lập tức lui sang một bên.

Trương Thanh Trà biết chắc chắn Niệm Ninh đang ở văn phòng Nhạc Cận Ninh, nên khi nhìn đôi mắt rưng rưng đầy tủi thân của cô ta, Niệm Ninh cũng không thấy ngạc nhiên.

Niệm Ninh quan sát dáng vẻ Trương Thanh Trà, cô dám cam đoan nếu không phải vừa rồi đã chào hỏi với Nhạc Cận Ninh trước, chỉ bằng cử chỉ trong nháy mắt của cô ta lúc mới bước vào, Nhạc Cận Ninh cũng sẽ tin tưởng Trương Thanh Trà vô điều kiện.

Cuối cùng vẫn do kỹ thuật diễn xuất của Trương Thanh Trà quá xuất sắc, cô có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.

“Trương Thanh Trà, em sao vậy?”

Nhạc Cận Ninh thấy mắt Trương Thanh Trà đỏ lên, lên tiếng hỏi.

Nhưng Trương Thanh Trà lại không đáp, chỉ sợ sệt nhìn về phía Niệm Ninh, như thể cô ta sợ cô lắm.

Niệm Ninh nơi này thấy vậy, cười lạnh lùng trong lòng, chiêu này thắng không tiếng động, dùng thật điêu luyện.

“Không, không có gì, em chỉ bị hạt cát bay vào mắt thôi.” Trương Thanh Trà dụi tay bừa vài cái, vừa nghe đã biết là nói dối.

Quả nhiên, Nhạc Cận Ninh vừa nghe xong, nhíu chặt mày lại, nói: ‘Hạt cát? Trương Thanh Trà, em học được cách nói dối anh từ khi nào?”

Nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy, nước mắt của Trương Thanh Trà đột nhiên tí tách rơi xuống.

“Không phải vậy đâu, anh Cận Ninh, hay là em… Em đi trước nhé, anh nói chuyện với cô Niệm đi, hình như em… Em xuất hiện không đúng lúc rồi.’ Cô ta vừa nói vừa không ngừng lau nước mắt chảy ra, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Có điều, Niệm Ninh lại nhanh hơn cô ta một bước: “Cô Trương, có gì khó chịu cứ nói ra, vừa rồi chúng ta đã chào hỏi qua dưới tầng rồi, cô cứ ấp úng như vậy, Nhạc Cận Ninh lại cho răng cô bị người ta bắt nạt.”

Cô vừa dứt lời, nước mắt Trương Thanh Trà càng rơi nhiều hơn.

Nhạc Cận Ninh vẫn luôn lắng lặng nhìn hai người trước mặt, không nói một lời, nhưng sắc mặt ngày càng trầm xuống lại thể hiện rằng bây giờ anh cũng không vui vẻ gì.

Còn không vui vì điều gì thì chỉ có anh biết.

Vẻ mặt Trương Thanh Trà tủi thân, trách móc: “Cô Niệm, rất xin lỗi, tôi biết là tôi sai, là tôi chia rế gia đình cô, nhưng tôi thật sự không hề cố ý, có nợ nần gì chúng ta gặp riêng nhau giải quyết là được rồi, cô… Sao cô có thể nói tôi là người thứ ba không biết liêm sỉ trước mặt người khác chứ….”

Người thứ ba không biết liêm sỉ?

Niệm Ninh quay đầu nhìn Nhạc Cận Ninh, vừa rồi cô đã kể lại tường tận những lời mình đã nói từ lúc vào tập đoàn nhà họ Nhạc với anh rồi.

Có điều trong số đó không có từ này.

Chú Vương nhìn tình hình trước mắt, hơi do dự, nhưng vấn lên tiếng: “Thưa cậu mợ chủ, nơi này vốn không đến lượt tôi nói chuyện, nhưng thưa cô Trương, tôi vân luôn phục vụ bên cạnh mợ, chưa từng nghe thấy mợ nói cô là người thứ ba không biết liêm sỉ”

Chú Vương đứng về phía Niệm Ninh hơn, nhưng chỉ cần không phải chuyện lớn, bình thường ông đều không xen vào, nhưng mợ chủ cứ để mặc người ta bôi nhọ như thế khiến ông không thể nhân nhịn được.

Bình Luận (0)
Comment