Chương 1005: Chém Hạ Binh!
Chương 1005: Chém Hạ Binh!
Trong rừng Loạn Thạch Lâm, ánh đao lấp lóe không ngừng, dưới trạng thái hóa thú, mỗi một đao mà Lục Diệp chém ra bất kể là tốc độ hay sức mạnh đều đạt đến một năng lực mới.
Trường thương của Hạ Binh chống đỡ, hổ khẩu cũng bắt đầu băng liệt, linh lực bị kích động khiến tình cảnh càng thêm không ổn.
Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền ở bên cạnh hỗ trợ cho Lục Diệp, kiềm chế tinh lực của Hạ Binh, cuối cùng giúp cho Lục Diệp tìm được một cơ hội tốt, trường đao đâm thẳng đến lồng ngực của Hạ Binh.
Trong mắt Hạ Binh hiện lên vẻ hoảng sợ, giờ phút này thân hình hắn ngửa ra sau, mặc dù có lòng ngăn cản một đao đâm tới này nhưng căn bản đã không kịp.
Dựa vào thực lực mà bây giờ Lục Diệp phát huy ra, linh thể hộ thể của hắn căn bản không ngăn cản được một đao này.
Nói cách khác, nếu thật sự bị đâm trúng thì sẽ chắc chắn bị đâm thủng, rất có khả năng sẽ chết dưới một đao này.
Ngay tại thời khắc nguy cấp này Hạ Binh bỗng nhiên thúc giục linh lực bản thân, một đạo tam giác bình chướng sáng ngời trống rỗng xuất hiện, chắn ở trước người.
Bàn Sơn Đao đâm vào bình chướng, bị bình chướng ngăn cản không tiến thêm được.
Trên mặt Hạ Binh tràn đầy hồi hộp, trong nháy mắt vừa rồi hắn thật sự cảm nhận được sự chết chóc.
Lục Diệp nhướng mày, nhìn đường vân lưu động trên tấm bình phong kia liền nhận ra đây là Linh văn Ngự Thủ.
Địch nhân trước mắt là Chiến Văn sư?
Không đúng!
Nếu như đối phương thật sự là Chiến Văn Sư, không có lý nào trong trận chiến vừa rồi không sử dụng linh văn, không phải Chiến Văn Sư, thì chính là trên người đối phương có thứ văn.
Thứ văn không phải tu sĩ nào cũng có, dù sao thứ văn sư có thể đâm vào linh văn trên người tu sĩ không nhiều, thứ văn cần nguyên liệu cũng cực kỳ quý giá, bình thường với thân thể của tu sĩ Vân Hà cảnh chỉ có thể chịu đựng được một đạo thứ văn, nhiều hơn nữa thì không chịu nổi.
Trên người Hạ Binh có thứ văn, hơn nữa còn đang ở vị trí lồng ngực. Giờ phút này, hắn sử dụng linh lực đương nhiên đã kích phát ra uy năng của thứ văn, hóa thành bình chướng ngăn cản một kích trí mạng của Lục Diệp.
Cái này có thể nói là át chủ bài của Hạ Binh, nếu không phải lúc bất đắc dĩ rồi sẽ không dễ dàng sử dụng.
Cho tới bây giờ chỉ có Lục Diệp sử dụng lngự thủ ngăn cản công kích của người khác, lần công kích này của hắn bị người khác ngăn cản, ngược lại là bỏ lỡ một cơ hội giết địch.
Sắc mặt của Lục Diệp không thay đổi, thu đao lại chém, nhưng linh văn ngự thủ do một tu sĩ cảnh giới tầng bảy liên tục rót vào trong quả thực rất chắc chắn.
Muốn phá vỡ thứ văn này cần phải có đủ công kích mạnh mẽ mới được.
Hắn thu người lui lại, trường đao vung lên, khí huyết hung mãnh tụ trên cánh tay phải, cơ bắp hơi hở ra.
Nhưng còn không đợi Lục Diệp xuất đao, Lý Bá Tiên ở một bên đã ra tay, phi kiếm rải rác ở bốn phía chợt thu lại, đồng loạt tràn vào trong trường kiếm trong tay hắn. Lý Bá Tiên dựng thẳng kiếm trước người, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong phút chốc cả người Lý Bá Tiên giống như hóa thành một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.
Từ sau khi Lục Diệp thú hóa hắn vẫn luôn một mực ở bên cạnh trợ giúp, không mong đả thương địch giết địch, chỉ lấy tinh lực liên lụy địch làm chủ, giờ phút này mắt thấy Hạ Binh sử dụng ngự thủ linh văn, không kiềm lại chút nào.
Kiếm ý kinh thiên động địa, kiếm quang chói lọi tứ phương, cả người Lý Bá Tiên sáp nhập vào trong kiếm quang, như một tia sét xẹt qua, hắn đã xuất hiện trước người Hạ Binh, trường kiếm trong tay điểm lên linh văn ngự thủ.
Lặng yên không một tiếng động đụng vào, lại đem theo một thân linh lực bộc phát.
Một tiếng rầm vang lên, linh văn ngự thủ vững như thành đồng cũng ầm ầm vỡ nát!
Đây chính là sát phạt khủng bố của kiếm tu, lấy tu vi thấp hơn ba tầng so với Hạ Binh, mạnh mẽ phá được thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của hắn.
Dưới một kiếm này, sắc mặt Lý Bá Tiên trở nên tái nhợt, Hạ Binh dùng trường thương quét ra, trực tiếp quét hắn bay ra ngoài.
Lúc này, Lục Diệp thừa dịp Lý Bá Tiên tạo ra cơ hội tốt, lấy trường đao bổ xuống.
Lóe lên!
Trong mắt Hạ Binh tràn đầy hoảng sợ, lần nữa sử dụng linh lực muốn phát ra uy năng ngự thủ, nhưng mà cuối cùng chậm một bước.
Ngay lúc trường đao hạ xuống phía sau Lục Diệp đã có một hư ảnh mãnh hổ hiện lên, dường như có âm thanh hổ gầm truyền ra.
Chiến trường kịch liệt đột nhiên yên tĩnh.
Lục Diệp vẫn duy trì tư thế trường đao chém xuống, thật lâu không hề động đậy, trên Bàn Sơn đao, máu tươi đỏ thẫm theo lưỡi đao tụ lại, nhỏ giọt xuống.
Tí tách...
Tiếng vang yếu ớt phá vỡ sự yên tĩnh này.
Phong Nguyệt Thiền nhếch đôi môi đỏ mọng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ binh, một tay thuật pháp chờ phát động.
Ngay trước mặt Lục Diệp ba trượng, Hạ Binh cứng đờ tại chỗ, trường thương trong tay vẫn duy trì tư thế xuất thương, linh văn Ngự Thủ trước ngực lóe lên, im ắng tiêu tán.
Tròng mắt của hắn hơi nhúc nhích một chút, nhìn Lục Diệp trước người, da mặt co quắp, sau đó ngửa mặt ngã xuống.
Trong nháy mắt rơi xuống đất, thi thể chia lìa, trừng lớn con ngươi giống như không cam lòng cùng khó có thể tin.
“Hô...”
Cho tới giờ khắc này, Phong Nguyệt Thiền mới thở phào một hơi, thu hồi linh lực bản thân, vội vàng đi về phía Lý Bá Tiên, điều tra tình hình của hắn.