Chương 1132: Tâm Nhãn 2
Chương 1132: Tâm Nhãn 2
Chợt nhớ tới trước đó truy sát Hạ Lương, thời điểm cùng hắn chém giết, phòng ngự của đối phương quả thật cho hắn một loại cảm giác vững như thành đồng, nếu không phải lúc đó Hạ Lương thương thế quá nặng, chỉ bằng bí thuật Tâm Nhãn này, mình sẽ không có khả năng làm gì hắn.
Hạ Lương lộ ra vẻ mặt nhớ lại: “Lúc trước ta tu hành bí thuật này là do trưởng bối, tác chiến với số lượng yêu thú không giống nhau, hơn nữa là dưới tình huống hai mắt bị che kín. Cho nên nếu ngươi thật sự muốn tu hành bí thuật này vẫn phải tự mình trải nghiệm, dùng thân thể của mình để cảm giác được nguy hiểm sắp đến. Thời gian dài, số lần nhiều, tự có thể nước chảy thành sông, nơi này của chúng ta không có điều kiện này, sau này có cơ hội, ngươi đi tu hành đi.”
Lục Diệp khẽ vuốt cằm.
Trước đó có Chu Vân Thiên dặn dò, Hạ Lương tuyệt đối sẽ không ra tay với Lục Diệp, cho nên dù Lục Diệp muốn tu hành bí thuật này thì Hạ Lương cũng không thể luyện cho hắn.
“Ngươi nhớ kỹ một điểm, thi triển bí thuật Tâm Nhãn là dựa vào cảm giác của bản thân, cảm giác của một người càng mạnh thì càng dễ dàng tu luyện thành công.”
“Hiểu rồi.”
Cảm giác mạnh yếu, mấu chốt ở chỗ tâm trí, mà tâm trí mạnh yếu cùng nhịp thở với thần hồn.
Nói ngắn gọn, tu sĩ có thần hồn càng mạnh thì việc tu hành bí thuật này lại càng dễ dàng, mà thần hồn... chính là điểm mạnh của Lục Diệp.
Sau khi từ biệt Hạ Lương, Lục Diệp quay về phòng của mình, mở ra trận pháp, lại để Y Y canh chừng, lúc này mới lấy ra hạt Tức Quả trong không gian trữ vật.
Quả thật Hồ Tiên cốc không có điều kiện tu hành bí thuật Tâm Nhãn, bởi vì không tìm được nơi thích hợp bồi luyện, nhưng hạt Tức Quả trong tay Lục Diệp lại có thể cung cấp cho hắn hoàn cảnh tu hành tốt nhất.
Trước kia khi hắn tiến vào trong Thận Cảnh đều là liều mạng chém giết quái vật bên trong, dùng cái này để tu luyện đao thuật của bản thân, nhưng mà theo tu vi của hắn dần dần tăng lên, số lần tiến vào Thận Cảnh cũng dần dần ít đi.
Thứ nhất, mỗi lần tiến vào Thận cảnh đều phải tiêu hao công huân, thứ hai, bình thường hắn không thiếu chuyện giao đấu với người khác cho nên cũng không cần tiến vào Thận cảnh rèn luyện.
Nhưng bây giờ muốn tu hành bí thuật Tâm Nhãn kia, Thận Cảnh quả thật chính là lựa chọn tốt nhất.
Lục Diệp tốn một trăm công huân đẩy cánh cửa lớn kia ra, sau đó hắn đi vào bên trong Thận cảnh, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn vừa mới chuẩn bị xong, sương mù xung quanh bỗng nhiên quay cuồng, từ trong đó lao ra một bóng người, ngang nhiên đánh tới hắn.
Uy thế của thân ảnh này thể hiện ra chỉ có trình độ tu sĩ Vân Hà tầng thứ tư, ngang hàng với tu vi của Lục Diệp, sương mù bao quanh, không thấy rõ dung mạo nên không cách nào phân biệt giới tính.
Ngày thường, khi gặp phải địch nhân như vậy, Lục Diệp có thể dùng một đao chém bay địch nhân.
Nhưng bây giờ hai mắt hắn nhắm nghiền, Lục Diệp chỉ có thể thông qua cảm giác cùng một ít âm thanh để phán đoán hướng đi của địch nhân, đây là một bài thực hành cực lớn đối với hắn.
Chợt có luồng gió đập vào mặt, Lục Diệp theo bản năng của mình mà xuất đao ra khỏi vỏ, chém ra một đao.
Nhưng mà một đao kia không chém trúng bất kỳ vật gì, ngược lại là bụng mình đau vì đối phương đánh bị thương.
Lại có luồng gió đánh tới, Lục Diệp quay người, Bàn Sơn Đao vung lên nhưng vẫn không thành công, trên người lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Một lát sau, Lục Diệp mở to mắt ở lầu hai, trong đầu truyền đến một cảm giác đau đớn khiến khóe mắt của hắn không khỏi nhảy lên một cái.
Một kẻ địch có tu vi giống hắn, bình thường một đao của hắn có thể chém ngã nhưng sau khi hắn nhắm mắt lại, thế mà chỉ chưa đến một chén trà đã đánh hắn ra khỏi Thận cảnh!
Chuyện này khiến Lục Diệp không thể nhịn được?
Thử lại!
Lại một chén trà trôi qua, Lục Diệp mở mắt lần nữa.
Thử lại!
Tuần hoàn lặp đi lặp lại hơn mười lần, sắc mặt Lục Diệp có chút tái nhợt.
Dù thần hồn hắn cường đại, lần một lần hai từ trong Thận cảnh chết ra, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng đặc biệt gì, nhưng trong thời gian ngắn số lần như vậy quá nhiều, ngay cả hắn cũng có chút chống đỡ không nổi.
Giờ phút này chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, toàn bộ đầu phảng phất muốn nổ tung, loại cảm giác này chỉ có ở lúc hắn lần đầu tiên lấy được hạt tức quả trải nghiệm qua mấy lần, từ sau khi thần hồn trở nên cường đại, liền không trải nghiệm qua.
Nhưng chết hơn mười lần cũng không phải là không có thu hoạch gì, điều kiện tiên quyết là hắn có thể kiên trì dưới tay địch nhân càng ngày càng dài, thậm chí có vài lần chính xác ngăn cản công kích của địch nhân.
Hạ Lương nói tu hành bí thuật Tâm Nhãn này cần tự mình trải nghiệm, dùng thân thể nhớ kỹ đủ loại cảm giác tạm thời của nguy cơ, cho nên mỗi một lần kẻ địch trong Thận cảnh ra tay, Lục Diệp đều hết mình cảm giác, phán đoán điểm rơi mà kẻ địch công kích, cảm nhận nguy cơ sinh ra trong thân thể.
Hạ Lương lúc trước là được trưởng bối trông nom, cùng số lượng yêu thú khác nhau chém giết, chậm rãi tu hành bí thuật này thành công.
Lục Diệp chiếm ưu thế hơn về phương thức tu hành của hắn, bởi vì thân ở trong Thận cảnh, cho dù bị giết cũng không tổn thất quá lớn, như vậy kinh nghiệm dùng thân thể ghi nhớ không thể nghi ngờ càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Hơn nữa tâm trí của Lục Diệp cường đại hơn nhiều so với tu sĩ cùng cấp bậc, đây cũng là một ưu thế của hắn.
Hắn không biết Hạ Lương đã hao tốn bao nhiêu thời gian để tu hành bí thuật này trước đây, nhưng có thể xác định được, mình tu hành bí thuật này tuyệt đối nhanh hơn hắn nhiều.