Chương 1133: Phán đoán.
Chương 1133: Phán đoán.
Bên trong Thận cảnh, Lục Diệp nhắm chặt hai con mắt, địch nhân bị sương mù bao phủ không thấy rõ khuôn mặt đang thoải mái di chuyển bên cạnh hắn, nhưng mặc kệ địch nhân này có chủ động tấn công như thế nào thù đều bị trường đao của Lục Diệp ngăn lại một cách chính xác.
Mà tranh đấu như vậy đã kéo dài trọn vẹn một nén nhang.
Nếu như Lục Diệp nguyện ý, chỉ cần tâm lực và linh lực của bản thân không khô kiệt, thậm chí có thể tiếp tục duy trì như vậy.
Tu hành trong Thận cảnh tròn nửa tháng, bí thuật tâm nhãn của hắn rốt cục có chút thành tựu.
Mỗi ngày mười mấy lần tiến vào Thận cảnh tu hành, tiêu tốn một hai ngàn điểm công huân, nửa tháng này, công huân tiêu hao trong Thận cảnh chừng hai vạn điểm.
Cái giá phải trả không nhỏ nhưng thu hoạch cũng lớn, nếu để Hạ Lương biết được Lục Diệp chỉ dùng thời gian nửa tháng đã tu thành công Tâm Nhãn đến trình độ này, chỉ sợ sẽ kinh hãi đến rớt cằm.
Hắn lúc trước phải bỏ ra trọn vẹn nửa năm thời gian mới miễn cưỡng sờ đến thành công.
Mà bây giờ, Lục Diệp không chỉ nhập môn trên bí thuật Tâm Nhãn mà phạm vi phòng thủ cũng lớn hơn gấp đôi hắn, chừng một thước.
Trong phạm vi một thước, bất kỳ nguy cơ nào đánh tới hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng, tiếp theo là ra đòn phản kích.
Có thể có thành tựu như thế, lần lượt chết mấy lần đã mang đến ký ức khắc cốt ghi tâm là một phần, một phần khác là phải quy công cho thần hồn cường đại của Lục Diệp.
Trong lúc kịch chiến, Lục Diệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chút động đậy đột nhiên bước tới trước một bước, một đao chém xuống.
Một đao này bộc phát ra uy thế cực kỳ cường đại, trực tiếp đem sương mù bao quanh địch nhân kia phá thành hai!
Nếu chỉ đơn độc một địch nhân đã không thể tạo thành uy hiếp gì cho Lục Diệp, đây là thời điểm tăng độ khó của việc tu hành lên.
Yên lặng chờ đợi chốc lát, sương mù bốn phía cuồn cuộn, hai đạo thân ảnh một trái một phải giết ra.
Tuy địch nhân chỉ tăng thêm một nhưng độ khó lại tăng lên không chỉ gấp đôi.
Một lát sau, Lục Diệp bị giết ra Thận cảnh.
Trong đầu truyền đến cảm giác hơi nhói nhói, rất nhanh biến mất.
Hắn đang định tiến vào trong Thận cảnh tu hành thì Y Y đang canh giữ ở một bên bỗng nhiên mở miệng: “Lục Diệp, bên ngoài có người đang đợi ngươi.”
Lục Diệp nhíu mày, đứng dậy đi tới bên cửa sổ quan sát bên dưới, phát hiện là hai người Chu Vân Thiên và Tạ Vân Hàn.
Thời điểm hắn tu hành trong Thận cảnh, mỗi lần đều mở ra trận pháp của lầu các cho nên Chu Vân Thiên và Tạ Vân Hàn chỉ chờ ở phía dưới, không tùy tiện quấy rầy.
Hai người này cùng nhau tới đây cũng không biết có chuyện gì.
Nhận thấy được ánh mắt của Lục Diệp, Chu Vân Thiên ngẩng đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Lục đạo hữu!”
Lục Diệp nói: “Vừa rồi ta đang tu hành, làm phiền hai vị đợi lâu, mời hai vị vào.”
Nói như vậy, đóng trận pháp.
Chốc lát sau, Chu Vân Thiên và Tạ Vân Hàn cùng nhau đi vào, khách và chủ ngồi xuống, Lục Diệp dâng trà lên, lúc này mới mở miệng nói: “Hai vị tới tìm ta có việc gì?”
Chu Vân Thiên không nói gì chỉ lấy ra một túi trữ vật rồi đẩy tới trước mặt Lục Diệp.
Lục Diệp mơ hồ nghĩ, cầm lấy túi trữ vật lên kiểm tra một phen, phát hiện bên trong có không ít nguyên liệu, hơn nữa đều là nguyên liệu dùng để luyện chế trận kỳ.
Trong lòng hắn trầm xuống, bỗng nhiên có cảm giác không tốt.
Quả nhiên, Chu Vân Thiên nói: “Tôn thượng có lệnh, lệnh cho hai người các ngươi luyện chế thật nhiều trận kỳ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Luyện chế nhiều trận kỳ hiển nhiên là dùng để bày trận, mà số lượng nguyên liệu trong túi trữ vật này vô cùng lớn, thật muốn luyện chế toàn bộ thành trận kỳ, tối thiểu nhất có thể luyện chế ra mấy trăm cây trận kỳ, đến lúc đó số lượng trận pháp được bố trí tất nhiên không ít.
Kết hợp với tin tức mình nắm giữ lúc trước, trong lòng Lục Diệp biết e là Hồ Yêu kia sắp động thủ.
Tuy trong lòng có suy đoán nhưng Lục Diệp vẫn hỏi: “Chu đạo hữu, bỗng nhiên tôn thượng muốn luyện chế nhiều trận kỳ như vậy làm gì?”
Chu Vân Thiên chần chờ một chút, khẽ thở dài, nói: “Để Tạ đạo hữu nói rõ với ngươi đi, ta còn có việc trong người, bên này giao cho hai người các ngươi, trễ nhất là mười ngày hai vị nhất định phải chuẩn bị thỏa đáng!”
Cũng không biết là hắn thật sự có việc trong người hay là không tiện nói những chuyện này với Lục Diệp.
Chờ Chu Vân Thiên đi rồi, Lục Diệp mới nhìn về phía Tạ Vân Hàn.
Người sau cười khổ một tiếng, mở miệng nói: “Lão đệ, ngươi vào Hồ Tiên cốc tuy rằng không lâu thế nhưng ngươi không nghĩ tới Tôn thượng tại sao lại muốn thu nạp nhiều người như vậy ở Hồ Tiên cốc sao?”
Lục Diệp gật đầu: “Đương nhiên là ta cũng nghĩ tới, nhưng Tôn thượng làm việc tất có lý của nàng.”
Tạ Vân Hàn thở dài nói: “Thật ra tôn thượng thu nạp nhiều người như vậy chủ yếu là để báo thù!”
“Báo thù?”
Không sai.” Tạ Vân Hàn gật đầu: “Mặc dù ta không biết tôn thượng đến cùng có thù hận gì nhưng có thể xác định được, đó là một đoạn thù hận khắc cốt ghi tâm, là thù hận không cách nào hóa giải. Hơn nữa, loại hành động báo thù này, Hồ Tiên cốc chúng ta đã tiến hành không chỉ một lần.”
Lục Diệp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Trong cốc nhân tài xuất hiện lớp lớp, dạng địch nhân gì mà không giết được?”
Trong mắt Tạ Vân Hàn hiện lên vẻ nhớ lại kí ức, thân thể run lên một cái, sau đó nhìn chằm chằm Lục Diệp, gằn từng chữ: “Yêu thú cấp bá chủ!”