Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1174 - Chương 1174: Thăm Dò Vào Ban Đêm 2

Chương 1174: Thăm dò vào ban đêm 2 Chương 1174: Thăm dò vào ban đêm 2

“Hạ Lương và Đàm Thánh!” Lục Diệp nói ra tên của hai người: “Thánh Vũ Linh Địa có thể tìm được vị trí chính xác như vậy, thậm chí một lần điều động nhiều người như vậy, hiển nhiên có hiểu biết về tình hình linh địa của chúng ta, tình báo này chỉ có thể do Hạ Lương và Đàm Thánh tiết lộ ra, nhưng hôm nay ta lại không nhìn thấy hai người bọn họ... Hơn nữa, mặc dù Thánh Vũ Linh Địa nắm giữ rất nhiều tình báo nhưng lại có hai chuyện không rõ ràng, điều thứ nhất, bọn họ không biết linh địa có đại trận cấm không, nếu không hôm nay sẽ không bất cẩn như vậy, điều thứ hai, bọn họ không biết chúng ta có Thiên Cơ trụ.”

Nếu như biết trong linh địa có Thiên Cơ trụ, người của Thánh Vũ Linh Địa chưa chắc đã nguyện ý lên đường đến đây, bởi vì cho dù bọn họ thật sự ép Lục Diệp đến đường cùng, hắn cũng có thể mượn Thiên Cơ trụ trở về Cửu Châu.

“Nói như vậy, Hạ Lương và Đàm Thánh tiết lộ tình báo nhưng vẫn giữ lại một số thông tin.”

Lục Diệp gật đầu: “ Không nói ra sự tồn tại của Thiên Cơ trụ đơn giản là muốn ngồi xem chiến trận, tùy thời ngư ông đắc lợi, về phần không lộ ra Cấm Không Đại Trận, đại khái là muốn kích thích thù hận.”

“Nói như thế, hai người này nhất định đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó!”

“Thật đúng là âm hiểm!” Lục Diệp vừa nói chuyện vừa đứng dậy: “Sư huynh, ta chuẩn bị đi dò xét vị trí của bọn hắn, ít nhất cũng phải biến kẻ địch trong bóng tối này ra ngoài sáng, không thể để hai tên chó này âm thầm rình mò.”

Lý Bá Tiên vội vàng ngăn cản: “Quá nguy hiểm.”

“Tiếp tục chờ đợi chỉ là ngồi chờ chết, sư huynh yên tâm đi, ta nắm chắc, đánh nhau ta khẳng định không phải đối thủ của bọn họ, nhưng bọn họ muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy.”

“Ta đi cùng ngươi!”

Lục Diệp bật cười: “Sư huynh, ta có bản lĩnh gì ngươi còn không rõ ràng sao? Nếu ngươi đi cùng ta, những thủ đoạn kia của ta cũng không thi triển được.”

Lý Bá Tiên còn muốn nói, Phong Nguyệt Thiền vẫn đứng ở bên cạnh im lặng kéo ống tay áo của hắn ta, mở miệng nói: “Lục sư đệ nói không sai, tiếp tục chờ chỉ là ngồi chờ chết, vẫn phải nghĩ biện pháp phá thế cục, Lục sư đệ có thủ đoạn của quỷ tu, sư huynh đi qua chỉ thêm phiền.”

Lý Bá Tiên trầm mặt không nói lời nào.

Phong Nguyệt Thiền lấy ra một cái ô nhỏ: “Lục sư đệ, ngươi nếu như vẫn khăng khăng hành động, vậy thì hãy đem cái này mang theo, bằng không ta với sư huynh ngươi đều không đồng ý!”

Lục Diệp nhìn cái ô nhỏ kia, mặc dù không biết rốt cuộc thứ này có tác dụng gì, nhưng lúc này Phong Nguyệt Thiền lấy ra thì chắc chắn là có lực phòng hộ cực mạnh.

“Được!” Hắn không từ chối ý tốt của Phong Nguyệt Thiền, tiếp nhận chiếc ô nhỏ, yên lặng cảm nhận một chút, kinh ngạc phát hiện, đây lại là một món đồ cấp pháp khí.

Tu sĩ Vân Hà cảnh không có cách nào sủ dụng toàn bộ sức mạnh của pháp khí, giống như Y Y vẫn luôn khó có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của Cửu Trận đồ, thực lực không đủ, còn chưa tới cấp độ kia.

Hơn nữa cưỡng ép sử dụng thứ này, linh lực tiêu hao khẳng định cũng lớn.

Nhưng mà có thứ này trong tay, tốt xấu gì cũng có thêm một vật bảo vệ tính mạng.

Nhưng muốn phát huy được sức mạnh của nó thì vẫn phải luyện hóa một phen mới được.

Lúc này, Lục Diệp rút ra linh lực luyện hóa, có chủ nhân cũ là Phong Nguyệt Thiền phối hợp cũng không khó, đợi đến khi luyện hóa xong, Lục Diệp mới biết được cái ô nhỏ này chẳng những có năng lực phòng hộ cực mạnh mà còn có khả năng ngăn cách khí tức ẩn nấp.

Chẳng qua, khi sử dụng tác dụng ngăn cách khí tức ẩn nấp của nó, nó không thể di chuyển, giống như Mẫn Tích Trạc mà Lục Diệp lấy được trước kia.

Công dụng này đối với Lục Diệp không có bao nhiêu tác dụng, bản thân hắn có thể tạo dựng linh văn ẩn nấp và linh văn thu khí, dưới sự gia trì của hai đạo linh văn, bản lĩnh ẩn nấp còn mạnh hơn so với Quỷ tu bình thường, đâu cần mượn nhờ ngoại vật.

Lúc này trăng lên giữa trời, đêm khuya yên tĩnh, đúng là thời điểm tốt để hành động.

Lục Diệp đi thẳng đến một góc phòng, nơi đó có một tòa truyền tống trận đã được bố trí sẵn từ mấy ngày trước.

Người của Thánh Vũ Linh Địa dựng trại ở cửa cốc, đối với tình hình của linh địa luôn canh chừng nghiêm ngặt, luôn luôn có người giám sát động tĩnh bên này.

Thế nhưng linh địa có đại trận che giấu bao phủ, bọn hắn cũng không nhìn ra tình huống bên trong, nếu như Lục Diệp đi ra từ bên trong tất nhiên sẽ động đến đại trận che giấu, lộ ra một chút dấu vết.

Trực tiếp truyền tống ra ngoài, hắn không cần lo lắng vấn đề này nữa.

Lục Diệp đứng trên Truyền Tống trận, tâm trí câu kết với mấy điểm truyền tống khác.

Lý Bá Tiên vẫn không yên lòng dặn dò một tiếng: “Tiểu sư đệ, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Lục Diệp gật đầu, không gian quanh thân hơi vặn vẹo một chút, sau đó thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.

Trên một ngọn núi cách linh địa hơn hai trăm dặm có một sơn động bí mật, bên trong sơn động bỗng nhiên có linh lực khuấy động, Lục Diệp lập tức lộ ra.

Hắn cảm nhận tình hình bốn phía, không phát hiện được sự sống nào, lúc này mới thản nhiên từ trong sơn động đi ra.

Không lấy ra linh khí để tránh lộ dấu vết quá rõ ràng, sử dụng linh lực ngự không thẳng hướng Hồi Thiên Cốc lao đi.

Trước đây bầy sói luôn đi săn dẫn đến trong phạm vi ngàn dặm quanh Thiên Cốc có rất ít yêu thú, điều này cũng tiện cho Lục Diệp hành động. Nếu không trên đường đi gặp phải mấy con yêu thú sẽ chỉ thêm phiền phức.

Bất quá dù vậy, hắn cũng không bay quá cao, chỉ lướt đi cách mặt đất hơn mười trượng.

Mãi cho đến khi cách Hồi Thiên Cốc chừng ba mươi năm dặm, thân hình Lục Diệp mới hạ xuống, sử dụng linh văn ẩn nấp và thu khí trên bản thân, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment