Chương 1175: Ngẫu nhiên đi ngang qua
Chương 1175: Ngẫu nhiên đi ngang qua
Theo Lục Diệp suy đoán, nếu hai người Đàm Thánh và Hạ Lương muốn trốn trong bóng tối rình mò, vậy khoảng cách đến Hồi Thiên Cốc chắc chắn sẽ không quá xa, mười dặm đến phạm vi ba mươi dặm đều có khả năng.
Hơn nữa bọn họ muốn tránh khỏi tu sĩ hai tông của Thánh Vũ Linh Địa cho nên chắc chắn sẽ không ở vị trí cửa vào Hồi Thiên Cốc.
Ba mặt của Hồi Thiên Cốc đều là núi vây quanh, nhất là mặt sau, một vách đá lởm chởm, đứng vững trên vạn trượng, không thích hợp để ẩn nấp.
Vậy thì vị trí mà Hạ Lương và Đàm Thánh lựa chọn cũng chỉ còn lại hai mặt bên.
Như vậy lại càng thuận tiện cho việc Lục Diệp tìm kiếm.
Nhưng đang ẩn lấp nên Lục Diệp hành động không nhanh, cho nên cho dù hắn đã có vị trí đại khái nhưng muốn tìm được hai người này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cũng may vận khí của Lục Diệp vẫn luôn không tệ.
Chỉ không đến hai canh giờ Lục Diệp đã cảm giác được xung quanh có sự sống, nơi đây cách Hồi Thiên Cốc chỉ hơn mười dặm, đang ở trong phạm vi hắn phán đoán.
Hắn lặng lẽ tiến đến, rất nhanh liền thấy dưới tàng cây, hai đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Cẩn thận quan sát, không phải Hạ Lương và Đàm Thánh thì là ai?
Lục Diệp không tiếp tục tới gần, hai tên này đều là Vân Hà tầng thứ chín, nhất là Hạ Lương, cảm giác nhạy bén, nếu như tới quá gần, chỉ sợ sẽ bị bọn hắn phát hiện.
Lục Diệp đã xác định được vị trí của bọn họ, sau đó yên lặng rời đi.
Hạ Lương đang ngồi tu luyện bỗng mở mắt ra nhìn xung quanh, lông mày hơi nhíu lại. Khoảnh khắc vừa rồi hắn có cảm giác bị người ta theo dõi, nhưng tra xét kỹ lưỡng thì xung quanh không có một bóng người, chỉ coi là ảo giác của bản thân, không để ý.
Ở cửa cốc của Hồi Thiên Cốc, lửa trại bập bùng, tu sĩ hai tông tụ tập thành từng nhóm năm ba người, bầu không khí có chút nặng nề, còn có không ít thiếu nữ đang âm thầm khóc nức nở.
Cảnh lúc ban ngày đối với tất cả mọi người mà nói đều giống như ác mộng.
Bọn họ dưới sự dẫn dắt của Hỏa Liệu Nguyên, người ngựa khỏe mạnh, khí thế hùng hổ mà đến, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã chết hơn sáu mươi người ở trong Hồi Thiên Cốc, sự sợ hãi khiến cho thể xác và tinh thần người ta lạnh lẽo, chỉ có lửa trại trước mắt mới có thể mang đến một chút ấm áp không đáng kể.
Cũng có người phẫn nộ, cắn răng kêu gào muốn giết Lục Nhất Diệp, báo thù rửa hận cho huynh đệ đã chết.
Lúc này chính là bóng tối thâm trầm nhất trước bình minh.
Tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi cắt qua bầu trời đêm, trong nháy mắt kinh động tất cả mọi người.
“Chuyện gì!” Hỏa Liệu nguyên đi tới, liếc nhìn lại, tròng mắt muốn nứt ra
Máu tươi đầy đất, hai thân ảnh ngã xuống vũng máu, còn một người chưa chết nhưng xem ra sống cũng không được bao lâu nữa.
“Lục Nhất Diệp...” Nhân thủ kia ôm yết hầu, giữa khe hở phun ra máu tươi, đưa tay chộp về Hoả Liệu Nguyên, trong mắt đầy khát khao: “Hỏa sư huynh, cứu... A...”
Hỏa Liệu Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy trong bầu trời đêm phía trước có một đạo lưu quang màu đỏ lửa đang cấp tốc đi ra xa.
Hắn giận tím mặt, thân hình phóng lên trời, thẳng hướng kia đuổi theo, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Trong lòng Hoả Liệu Nguyên tràn ngập tức giận và sát khí nhưng hắn lại không để ý đến hướng mình đang đi, hướng đang đii không phải là hướng quay về Thiên cốc.
Theo đạo lý mà nói, sau khi Lục Diệp ẩn núp tới giết người, biện pháp ổn thỏa nhất chính là trốn vào trong Thiên cốc. Một khi hắn trốn về Thiên cốc, cho dù tu sĩ hai tông có năng lực lớn hơn nữa cũng đừng mơ tưởng làm gì được hắn, nhưng hắn lại cố tình không đi về Thiên cốc mà lại lựa chọn một phương hướng khác.
Hướng kia chính là nơi Đàm Thánh và Hạ Lương ẩn thân.
Lục Diệp cảm nhận được động tĩnh sau lưng, quay đầu nhìn lại, lông mày nhăn lại. Dù sao cảnh giới tầng thứ chín cũng là cảnh giới tầng thứ chín, tốc độ quả nhiên nhanh đến mức không hợp lẽ thường.
Thời gian gần đây tu vi của hắn đã tăng lên hai tầng, tốc độ bay cũng nhanh hơn rất nhiều so với lúc ở khu vực săn bắn, cũng nhanh hơn cảnh giới tầng thứ năm bình thường, nhưng vẫn kém xa tu sĩ tầng thứ chín.
Cũng may hắn còn có Phong Hành.
Linh văn phong hành trong cơ thể nhanh chóng chảy xuôi, tốc độ tăng vọt.
Nhưng cho dù như vậy, khoảng cách giữa hai bên vẫn đang rút ngắn.
Chỉ một linh văn phong hành không đủ để cho mình thoát khỏi truy kích của cảnh giới tầng thứ chín, nhưng nếu dùng thêm phi dực, tốc độ của mình còn có thể tăng lên, có lẽ có thể ngang bằng với Hỏa Liệu Nguyên!
Nhưng hắn cũng không phải muốn thoát khỏi Hỏa Liệu Nguyên cho nên cũng không sử dụng Phi Dực.
Đàm Thánh và Hạ Lương vẫn đang ngồi tu hành, chợt nghe thấy có tiếng xé gió từ xa đến gần, hai người đều bị kinh động, đồng loạt ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Chỉ thấy giữa không trung có hai đạo lưu quang một trước một sau lướt gấp tới bên này, hai đạo lưu quang đều như ánh lửa thiêu đốt.
“Đây là...” Đàm Thánh nhất thời không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ cảm thấy thân ảnh trong lưu quang phía trước có chút quen mắt.
Trong chớp mắt, lưu quang kia đã lướt đến gần.
“Lục Nhất Diệp!” Hạ Lương hô nhỏ một tiếng, nhất thời mộng bức.
Thằng nhãi Lục Nhất Diệp này không phải là đang trốn trong linh địa sao, sao lại chạy ra ngoài rồi? Hơn nữa nhìn bộ dạng này, dường như là đang bị người ta đuổi giết?