Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1212 - Chương 1212: Thời Khắc Săn Giết 2

Chương 1212: Thời khắc săn giết 2 Chương 1212: Thời khắc săn giết 2

Chỉ cần giết Lục Nhất Diệp, phần thưởng đoạt được há lại chỉ là một con Bích Nhãn Hòa Trư làm sao có thể so sánh? Đó là vô số con Bích Nhãn Hào Trư!

Hắn tựa hồ đã thấy được chính mình ngày sau bằng việc được treo thưởng khổng lồ kia mà lên như diều gặp gió.

Nhưng mà sau ba hơi thở, sự phấn khích và kích động trong lòng đã bị thay thế bởi sự kinh hãi nồng đậm.

Linh khí tương giao, tia lửa văng khắp nơi, thân ảnh quỷ tu Thất tầng cảnh ngã lui về phía sau, trên mặt một mảnh thần sắc khó có thể tin, ở trong giao phong chính diện, hắn lại bị một binh tu chỉ có tu vi Ngũ tầng cảnh toàn diện chế trụ...

Không chỉ áp chế, đây quả thực chính là nghiền ép.

Lực lượng, tốc độ, ứng biến của đối phương xuất đao, phản ứng đều vượt xa chính mình.

Sau năm hơi thở, hai tay của quỷ tu đã hoàn toàn chết lặng, một thân linh lực đều ở trong giao phong chấn động trở nên tan rã đến cực điểm.

Lại hai hơi thở, một cái đầu lâu bay lên, thi thể không đầu ngã nhào trên mặt đất.

Lục Diệp lập tức quay người, lao về phía vị thể tu kia.

Mắt Thể Tu như muốn nứt ra, hắn vừa đau lòng đồng bạn bỏ mình, lại càng kinh hãi hơn khi Lục Diệp thể hiện ra thực lực cường đại của mình. Một tên Ngũ tầng cảnh, trong khoảng thời gian ngắn giết ba đồng bạn của hắn, nếu không phải chuyện này phát sinh ngay trước mắt mình, bất luận thế nào hắn cũng không thể tin được.

Lúc Lục Diệp giết pháp tu thứ hai, hắn đã muốn đến trợ giúp, nhưng mà Bích Nhãn Hào Trư bị thương bị đau giống như nổi điên, lần lượt khởi xướng xung phong tấn công hắn, căn bản không thoát thân được.

Yêu Tướng có thể so với tu vi Vân Hà bát tầng cảnh, bốn người liên thủ có thể nhẹ nhõm nắm bắt, nhưng chỉ còn lại một mình hắn, chỉ có thể miễn cưỡng chống lại.

Nếu như bỏ mặc không quan tâm, thể tu dám khẳng định răng nanh của Bích Nhãn Hào Trư sẽ bị đâm thủng mấy lỗ trên người mình.

Hắn trơ mắt nhìn đồng bọn quỷ tu thứ ba chết dưới đao của Lục Diệp, thể tu ý thức được lần này phiền phức lớn rồi...

Sau khi Lục Diệp gia nhập vào danh sách công kích, hắn đã chú định vị thể tu Thất tầng cảnh này sẽ tử vong. Dường như con Bích Nhãn Hào Trưa kia cũng biết Lục Diệp không phải là kẻ địch, trong đôi mắt đỏ tươi chỉ có thể tu kia, nó không quan tâm tới Lục Diệp.

Ngay một khắc hộ thể linh lực tán loạn, thể tu mặc cho Bích Nhãn Hào Trư đâm ra hai lỗ thủng ở eo, linh khí đại thuẫn trong tay đỡ lấy trường đao của Lục Diệp, ngay sau đó, hắn thúc giục linh lực, thét dài một tiếng!

Tống Truy trước đây đã từng nói, nếu tìm được bóng dáng Lục Nhất Diệp, hắn sẽ dùng tiếng thét dài cảnh báo, ở giây phút cuối cùng của sinh mệnh này, hắn rốt cuộc đã nhớ tới việc này.

Tất nhiên hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, nhưng tuyệt đối sẽ không để Lục Diệp sống tốt.

Tiếng rít gào dừng lại theo đao quang của Bàn Sơn đao chém xuống, thậm chí Lục Diệp còn không có thời gian thu thập chiến lợi phẩm, lập tức đâm đầu vào trong màn đêm, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Toàn thân máu tươi của Bích Nhãn Hào Trưa cũng lao tới một hướng khác, bỏ trốn mất dạng.

Sau một lát, có nghe được tiếng huýt gió một chi đội ngũ đi đến nơi đây, chỉ thấy bốn cỗ thi thể nằm ngang trên mặt đất, trong chiến trường một mảnh dấu vết hỗn độn, mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi.

...

Một vị trí khác, ba tu sĩ vừa mới trải qua một trận chiến săn giết yêu thú, đang tự mình ngồi xuống điều tức.

Trong ba người, có một pháp tu kiêm tu trận đạo, trước khi ngồi xuống điều tức, ở phụ cận bố trí một ít pháp trận cảnh báo đơn giản, nếu có yêu thú tới gần, pháp trận sẽ cảnh cáo.

Đây cũng là nguyên nhân mà ba người dám an tâm cùng nhau đả tọa.

Nhưng mà khi Lục Diệp ẩn núp đến nơi đây, những pháp trận cảnh báo đơn giản kia lại không thể phát huy bất kỳ tác dụng gì.

Bản thân hắn chính là trận tu, tạo nghệ trên trận đạo cao minh hơn pháp tu này rất nhiều, dù cho không thúc giục Động Sát Linh Văn, chỉ bằng mắt thường nhìn, cũng có thể nhìn ra một ít dấu vết trận pháp.

Trong tầm mắt của hắn, trình độ bày trận của đối phương quả thực không chút thanh nhã.

Gần mục tiêu, bùng nổ làm khó dễ, chiến đấu đột nhiên bùng nổ, kết thúc nhanh chóng...

Sau hơn mười hơi thở, khi Lục Diệp thu thập xong chiến lợi phẩm rời khỏi nơi này, trên mặt đất chỉ còn lại ba cỗ thi thể chết không nhắm mắt.

...

Trong không khí phiêu đãng hương hoa kỳ dị, có tu sĩ lần theo mùi hoa tìm tới nơi đây, liếc mắt liền thấy một gốc hoa màu tím, đậu phộng, năm cánh hoa, trên mỗi một cánh hoa đều có một ít đường vân kỳ lạ, liếc mắt nhìn qua, tựa như có một con mắt mở ra mọc ở phía trên.

Tu sĩ bị hấp dẫn tới đây mặc dù không tinh thông dược lý, nhưng thân là một tu sĩ hợp cách, nhãn lực phân biệt một ít thiên tài địa bảo vẫn phải có.

Hắn liếc mắt liền nhìn ra đóa hoa tím này là dược liệu khó được, nói một câu với đồng bạn bên cạnh, kích động lấy ra công cụ thu thập dược liệu, muốn thu thập đóa hoa tím này.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn đưa tay, một thanh trường đao đen kịt bỗng nhiên từ mặt bên đánh tới, tu sĩ này ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, trường đao thuận theo eo đâm vào trái tim.

Trường đao rút ra, mang theo một chùm nhiệt huyết.

Đồng bạn của hắn trong tiếng kêu sợ hãi triển khai phản kích theo bản năng, nhưng nghênh đón hắn lại là ánh đao như mưa rền gió dữ.

...

Một thân ảnh từ giữa không trung xẹt qua, quanh thân ba động linh lực hiển lộ rõ ràng người này là một tu sĩ Bát tầng cảnh.

Dù sắc trời đã tối, nhưng hắn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm hành tung của Lục Diệp, chỉ vì hắn biết, đêm dài lắm mộng, thời gian kéo dài càng lâu, muốn tìm được tung tích của Lục Diệp lại càng khó, đồng thời hắn cũng phải phòng bị cường giả Vạn Ma Lĩnh khác đắc thủ.

Tu vi Bát tầng cảnh cường đại là chỗ dựa để hắn độc thân hành động, trước đó cũng có người mời hắn kết bạn mà đi, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Chia lợi với người khác, nào bằng độc chiếm giải thưởng?
Bình Luận (0)
Comment