Chương 249: Lục Nhất Diệp Kia Ở Ngay Phụ Cận!!!
Chương 249: Lục Nhất Diệp Kia Ở Ngay Phụ Cận!!!
Tới lúc chạng vạng, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, chỉ cho Lục Diệp một phương hướng: "Ngươi chạy về phía này, mặc kệ gặp được bất cứ chuyện gì cũng không được ngừng lại, phải cố gắng hết mức tránh giao thủ cùng người của Vạn Ma lĩnh."
Còn nàng lại ngồi xổm trên lưng hổ.
"Ngươi đi đâu?" Lục Diệp nhíu mày.
"Phía trước có rất nhiều người của Vạn Ma lĩnh, ta đi kiềm chế bọn họ một chút." Nàng quay đầu lại, sau đó nhìn thật sâu vào Lục Diệp, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng chết!"
Nói xong, thân hình nàng đã lao thẳng ra ngoài, nhanh như báo săn.
Hổ Phách theo phương hướng nàng chỉ dẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ trong giây lát, tại một phương hướng khác, ở phía trước bọn họ truyền đến linh lực dao động, hẳn là Lam Vũ Điệp đã giao thủ cùng người của Vạn Ma lĩnh.
Động tĩnh giao thủ bên kia càng lúc càng lớn, Hổ Phách chở Lục Diệp nhanh chóng rời xa.
Trong rừng cây, có mấy khối thi thể nằm ngang trên mặt đất, máu tươi chân tay gãy rơi rụng khắp nơi.
Cánh rừng rậm ban đầu đã bị dư chấn của cuộc chiến đấu dọn ra một mảnh chiến trường trống trải. Ở bên trong chiến trường, Lam Vũ Điệp hai tay nắm chắc hai thanh loan đao đang nhẹ nhàng bay múa, chiến đấu kịch liệt cùng ba tu sĩ Vạn Ma lĩnh. Dựa vào linh quang kia, có thể rõ ràng nhận ra một người cầm đầu có tu vi thất tầng cảnh, một người sáu tầng và một người năm tầng.
Ba người kia lấy thất tầng cảnh là chủ, hai người khác là phụ, liên thủ tạo ra thế công liên miên không dứt, trên người Lam Vũ Điệp đã xuất hiện hơn mấy miệng vết thương, máu tươi nhiễm hồng áo lót.
Nhưng tình thế kiểu này, chỉ sợ ngay cả nàng muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Đó là chưa kể tới, ở phụ cận còn một pháp tu lục tầng cảnh như hổ rình mồi, thỉnh thoảng sẽ đánh ra một đạo thuật pháp, khiến cho Lam Vũ Điệp khó lòng phòng bị.
Giờ phút này, nàng đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không biết từ khi nào từng đường văn lộ màu tím nhạt đã bò lên gương mặt, khiến cho gương mặt của nàng càng trở nên xinh đẹp, pha đầy nét yêu dị.
Mặc dù lấy một địch nhiều nhưng về mặt khí thế, Lam Vũ Điệp lại là phe dũng mãnh hơn, hai thanh đoản đao múa không ngừng, tạo nên một mảnh ánh đao, khiến cho ba người phe đối phương đều kinh hãi không thôi, không biết nữ nhân này phát điên cái gì.
Thất tầng cảnh kia lại kêu khổ không ngừng, bởi vì tám phần công kích của Lam Vũ Điệp đều hướng về phía gã, tư thế điên cuồng như muốn kéo gã theo làm đệm lưng.
Đang chiến đấu kịch liệt, chợt có một tiếng hổ gầm từ bên cạnh truyền đến, hai phe đang giao chiến đều cả kinh, mấy tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia đều ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một con hổ lớn trắng như tuyết từ bên kia lao ra, vọt thẳng qua bên này.
Hổ lớn trắng như tuyết?
Vẻ mặt mấy người rung động, một người trong đó hô to: "Lục Nhất Diệp kia ở ngay phụ cận!"
Trách không được nữ nhân này lại liều mạng như vậy, hoá ra là đang che giấu cho Lục Nhất Diệp kia!
Ngay khi lực chú ý của mọi người đều bị Hổ Phách hấp dẫn qua, một bóng dáng đã vô thanh vô tức mà leo lên phía sau lưng vị pháp tu đang đứng ngoài vòng chiến, thân mình pháp tu kia bỗng nhiên trầm xuống. Người này theo bản năng cảm thây không ổn nhưng chưa kịp phản ứng gì thì bên tai đã truyền đến một tiếng rít gào bén nhọn.
Ngay lập tức tâm thần đối phương trở nên hoảng hốt, một đạo thuật pháp đang chuẩn bị đánh tới Lam Vũ Điệp cũng bị gián đoạn.
Bất chợt kình phong sau lưng đánh úp lại, pháp tu nọ cảm thấy phần gáy hơi hơi tê rần, từ đuôi khóe mắt, gã bắt gặp bóng dáng một người vừa lướt ngang qua, tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Pháp tu nọ muốn nâng tay lên công kích, lại phát hiện bản thân đã không thể điều khiển được thân thể của chính mình nữa.
Lam Vũ Điệp ở ngay đối diện với phương hướng này lập tức đẩy nhanh thế công, song đao hóa thành ánh đao đầy trời.
Lục Diệp tiến lên vài bước đã vọt tới biên giới vòng chiến, một đao đánh xuống lục tầng cảnh kia.
Đối phương vốn đang di chuyển nhanh chóng ở biên giới vòng chiến, nhằm kiềm chế tinh lực của Lam Vũ Điệp, do lúc trước đã bị Hổ Phách hấp dẫn lực chú ý, khiến cho ngay lúc này khi phải đối mặt với một đao nhanh như vậy, gã không thể phản ứng kịp.
Một đao này chém thẳng vào phía sau lưng gã, tạo nên một miệng vết thương thật lớn, phá thủng cả nội tạng.
Gã kêu thảm thiết một tiếng rồi đột nhiên ngưng bặt, chỉ thấy trường đao kia đã xỏ xuyên qua vị trí lồng ngực, rồi lộ ra bên ngoài cơ thể gã rồi.
Hai người còn lại quá sợ hãi, bọn họ bên này vốn đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tuy đã chết không ít người nhưng đó là bị Lam Vũ Điệp đánh lén, sơ sảy mới tạo thành tổn thất lớn đến thế.
Lại nói, một vị quỷ tu thất tầng cảnh đánh lén, cũng không dễ dàng ngăn cản như vậy.
Cũng may tới lúc này, bọn họ đã ổn định xong thế cục, chỉ cần chậm rãi kéo dài, tự nhiên sẽ bắt được Lam Vũ Điệp, ai biết đâu ở ngay thời khắc mấu chốt này, Lục Diệp bỗng nhiên giết tới, rồi chỉ trong chớp mắt đã chém chết hai lục tầng cảnh.
Cục diện biến thành hai vs hai!
Đột nhiên thế công của Lam Vũ Điệp chậm lại, khiến hai tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia nhất thời có chút không quá thích ứng...
Lục Diệp đã cầm đao tìm tới ngũ tầng cảnh kia, chỉ hai đao chém xuống, mặt mũi đối phương đã trở nên trắng bệch, bởi vì cả hai đều có tu vi ngũ tầng cảnh nhưng gã lại phát hiện ra rằng, mình không thể chống lại Lục Diệp dù là tốc độ ra tay hay là lực lượng.
Gã chỉ miễn cưỡng ngăn cản được đao thứ ba, thân hình đã mất thăng bằng ngã ra đằng sau, trung môn (sơ hở để lộ điểm yếu hại) mở rộng ra.
Thật ra người này cũng thông minh, ngay khi phát hiện không đúng, đã lập tức đưa tay vào túi trữ vật của mình, cũng là lúc ấy, vừa vặn lấy ra được một tấm Kim Thân phù vỗ lên người chính mình.
Dưới kim quang bao phủ, gã có cảm giác an toàn gấp đôi...
Nhưng “Rầm” một tiếng, kim quang vỡ nát, thân thể người này bị chém thành một miệng vết thương thật lớn, máu tươi điên cuồng phun ra, thân hình thẳng tắp ngã về phía sau.
Vừa lúc Hổ Phách bổ nhào tới, một ngụm cắn thẳng vào gáy, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, xương gáy gãy lìa, miệng Hổ Phách đầy huyết.
Cùng lúc đó, binh tu thất tầng cảnh kia cũng bay ngược ra đằng sau mấy trượng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên dựng thẳng phía trước người, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm lập tức hóa thành một luồng lưu quang, đánh thẳng tới Lục Diệp.
Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm đã xuất hiện ở phụ cận rồi.
"Ngự kiếm!" Lam Vũ Điệp lập tức hoa dung thất sắc (dung nhan biến sắc).