Chương 251: Đừng Để Bọn Họ Chết Vô Ích!!!
Chương 251: Đừng Để Bọn Họ Chết Vô Ích!!!
Lam Vũ Điệp mở miệng nói: "Tự ngươi đi thôi, nếu mang theo ta sẽ làm chậm tốc độ của ngươi. Với thương tích trên người ta, trong thời gian ngắn không thể lo chu toàn mọi chuyện được. Chỉ sợ nếu trên đường gặp phải địch nhân, ta cũng không thể giúp được gì nhiều."
"Cùng nhau đi."
Lam Vũ Điệp có chút căm tức nói: "Nếu chúng ta đi cùng sẽ làm chậm tốc độ của ngươi, ngươi nghe hiểu hay không?
"Nghe hiểu."
"Nếu đã nghe hiểu, thì đi một mình thôi."
Lục Diệp đưa mắt nhìn nàng, rồi kiên trì nói: "Cùng nhau đi."
Lam Vũ Điệp trầm giọng nói: "Ta thấy người thật sự không nghe hiểu tiếng người rồi! Ngươi có biết vì cái nhiệm vụ chết tiệt này mà hai sư đệ sư muội của ta đã chết hay không? Trước kia lão nương căn bản không biết ngươi, đi tới tìm ngươi chỉ vì tuân theo mệnh của sư môn. Ngươi cũng không phải hài tử của ta, vì sao ta lại phải liều chết liều sống vì ngươi? Nói nữa, ân ân oán oán của bậc tiền bối, vì sao lại do đám hậu bối chúng ta gánh vác? Nhưng ngươi có biết hay không, ở những nơi mà ngươi không cách nào nhìn thấy, đang có rất nhiều người liều chết giằng co cùng tu sĩ Vạn Ma lĩnh, chỉ vì ngăn cản bọn họ đi tới tìm ngươi? Trong khoảng thời gian này, chỉ tính riêng những tông môn tuyên chiến với nhau thôi, đã gấp mấy chục lần so với trước kia! Chúng ta làm vậy là vì sao? Bọn họ làm vậy là vì sao? Chính vì muốn ngươi sống sót, cho nên... Nhanh đi, sau đó nhất định phải sống sót, đừng để hai sư đệ sư muội của ta chết vô ích. Đừng để những con người âm thầm ra sức kia phải chết vô ích!"
Nàng lải nhải một hồi nói đến thống khoái, vốn tưởng rằng Lục Diệp có thể nghe lọt tai, ai ngờ Lục Diệp vẫn thờ ơ ngồi nguyên tại chỗ, sau đó nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói xong rồi?"
"Ừm?" Lam Vũ Điệp bị câu nói của hắn làm nghẹn họng không biết nên nói gì, cuối cùng mới thốt ra một câu: "Lão nương thật sự muốn đánh ngươi một trận!"
Lục Diệp thở dài, nói: "Nửa năm trước, ta chỉ là một tên quáng nô dưới trướng Tà Nguyệt cốc, được Hạo Thiên minh giải cứu, lại nhờ người chỉ điểm, mới bái nhập vào Bích Huyết tông, nhưng không đợi chưởng giáo đưa ta trở về tông, nửa đường đã bị người chặn giết. Chưởng giáo bị ép phải bất đắc dĩ đưa ta vào Linh Khê chiến trường. Thậm chí đến tận bây giờ ta cũng không biết rốt cuộc Bích Huyết tông kia có dáng vẻ như thế nào. Mấy ngày nay, trong lòng ta chỉ có một mục tiêu, nhất quyết phải đi đến trụ sở Bích Huyết tông."
"Nhưng đúng như lời ngươi vừa nói, ân ân oán oán của bậc tiền bối, vì sao lại do đám hậu bối chúng ta gánh vác? Kể cả ngươi, kể cả ta, thậm chí là những người đồng lứa khác cũng không biết rốt cuộc các bậc bề trên đã xảy ra chuyện gì. Nhưng... Ta chỉ nghĩ rằng, nếu chúng ta đã bái vào sư môn, đã nhận lạc ấn của sư môn, vậy đương nhiên phải gánh vác lấy ân oán của sư môn. Bất cứ ai cũng không thể tránh được."
"Dù trong vòng nửa năm ở Linh Khê chiến trường, ta đã có tu vi ngũ tầng cảnh, nhưng đặt mình trong chiến trường bao la bát ngát này, có đáng là gì đâu? Lục Diệp ta có tài cán gì? Chẳng có gì hết. Ta chỉ có mỗi thân thể nhỏ bé này, đâu thể gánh vác được ván cờ giữa hai đại trận doanh? Ta cứ nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao bọn họ lại đặt trung tâm tranh đấu lên người ta? Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, ta chỉ biết rằng, nếu đã bị quấn vào vòng xoáy thị phi này, thì không thể đặt bản thân mình như người ngoài cuộc được. Nghe những lời ngươi nói, ta mới biết, có rất nhiều người đang âm thầm giúp đỡ ta, cũng có rất nhiều người đã vì vậy mà chết."
"Ta không muốn nói rằng cái chết của bọn họ chẳng liên quan gì tới ta. Là bởi vì không cần biết bọn họ tuân theo mệnh lệnh của sư môn hay có giao tình với Bích Huyết tông, thì bọn họ đã thực sự giúp đỡ ta. Và phần ân tình này, ta khắc ghi trong tâm khảm!"
Lam Vũ Điệp yên lặng nhìn hắn.
Vốn dĩ nàng vẫn hơi có chút oán khí đối với nhiệm vụ sư môn này, dù sao trước kia bọn họ đều không biết Lục Diệp là ai, vậy mà lại bị giao nhiệm vụ tới bảo vệ hắn, thậm chí còn bởi vì chuyện này mà hai người đã chết. Và không riêng gì bọn họ, còn những người đã chết ngoài vùng hoang vu dã ngoại kia nữa, bọn họ qúa đáng thương quá đáng buồn.
Nhưng hiện giờ xem ra, người đáng thương nhất, đáng buồn nhất lại chính là thiếu niên tuổi không lớn trước mắt này.
Đúng vậy. Hắn chỉ có tu vi ngũ tầng cảnh nhưng lại trở thành quân cờ mấu chốt trong ván cờ giữa hai đại trận doanh, để rồi rơi vào tình trạng bị nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh, từ khắp các nơi trên chiến trường, kể cả nhóm cường giả trong vòng trung tâm đều đổ về đây, chỉ vì muốn lấy tính mệnh của hắn?
Rút cuộc, hắn phải thừa nhận áp lực lớn tới cỡ nào?
Nói nữa, đây hoàn toàn không phải cục diện mà hắn muốn. Chính nhân duyên tế hội (kỳ ngộ mà người có duyên mới nhận được) đã biến thành lốc xoáy tranh đấu rồi cuốn hắn vào.
Đổi lại là nàng, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi .
"Cho nên... Ngươi muốn nói cái gì?"
"Cho nên!" Lục Diệp hướng về phía nàng cười cười: "Ta muốn tiếp tục sống sót. Ta mặc kệ mớ ân oán của bậc bề trên, cũng không quan tâm rốt cuộc bởi vì sao sư môn của mình lại bị đám người kia nhằm vào như thế? Ta chỉ biết rằng đã có nhiều người đang âm thầm giúp đỡ ta như vậy, còn có người đã chết vì giúp đỡ ta, vậy ta nhất định phải sống sót! Ngươi nói rất đúng, ta không thể để những người đó chết vô ích. Trước mắt tu vi của ta quá thấp, không có tư cách nói cái gì mà báo ân với báo thù, nhưng chỉ cần ta sống sót, ta sẽ có cơ hội thực hiện những điều này! Tốt nhất là đám người của Vạn Ma lĩnh kia hãy chém chết ta trước khi ta có thể chạy về Bích Huyết tông đi, nếu không cuối cũng sẽ có một ngày, ta bắt tất cả đám thế lực Vạn Ma lĩnh đã chĩa đầu mâu vào ta ngày hôm nay, phải trả một cái giá rất đắt!"
Lam Vũ Điệp ngây ngốc nhìn hắn, nghe những lời điên cuồng và ngây thơ đến mất đi lý trí này, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: "Sợ là ngươi có bệnh rồi!"
Chung quy lại hắn vẫn còn tâm tính thiếu niên, ngẫu nhiên sẽ nói ra vài lời nhiệt huyết cuồng vọng.
Thông qua nhiều ngày ở chung với Lục Diệp, Lam Vũ Điệp vốn cho rằng hắn là một người có cá tính hướng nội, nhưng hiện giờ nàng mới phát hiện, hóa ra mình đã sai lầm rồi.